|
Không đề
|
|
1 Qua hai cơn mưa đầy ắp vị thu. Đêm nào hè phố hoa bàng rơi trắng tóc, đêm này đã những trái bàng chín rụng đầy dưới mái hiên toả lên vị hương tinh khiết của nắng.
Dòng đời đục mãi, lòng mình đục mãi, biết bao giờ lắng? bao giờ trong?
2 Tôi cầm bút đề lên bức tứ bình dòng chữ, chợt dừng lại ở mùa thu những trái bàng chín vàng rơi trên hè phố vắng
Chúng ta đang sống, hay chúng ta đang chết?
Mùa luôn phiên sinh và tụ - muôn đời không dứt
Bạn ngửa mặt than đời quá chật
Làn gió thu mỏng tang lướt qua làm mọi vật trên thế gian biến đổi
một trái núi thu
một quả đồi thu
và một ngôi chùa thu cổ kính
Tiếng chim ngân vang tiếng vọng dội từ kiếp trước từng luồng ánh sáng trong suốt hắt từ tháp mái
Cõi lòng trống trải tuột dây nhè nhẹ chạm vùng gió nắng
Những trái bàng chín vàng rơi trên hè vắng
Mùa thu tụ ở trái bàng.
|