| 
 
 
 | 
| 
	    LÀM THƠ [7]
	 | 
|   | tưởng tượng, hay là khi thơ mắc cở thơ có hơi chút xíu căng thẳng và tức giận. khi đến nơi không được mời  vào phòng ăn tối. nghĩ cũng tội vì đói bụng và mắc cở nên thơ tuyên bố: thơ không thuộc về những kẻ trong phòng đang quẹt mỏ ăn và nói cười nhí nhố nhưng rõ ràng là thơ đang đau khi bạn nhìn đôi lông mày thơ đang nhíu lên nhăn như muốn khóc thơ không biết người ta đang nghi ngờ những tình cảm cải lương những uốn éo làm hề. đã hết thời  của nó chẳng còn ai ngồi đọc-giữa-các-dòng những ẩn dụ lòng thòng cũng chẳng ai thèm nghe thơ giải thích người ta chỉ đọc thông báo dán trên tường như ngày mấy phát lương và khi nào có tiền thưởng chẳng ai còn ngồi tưởng tượng ai? không ai. toàn những kẻ có tài nhún vai. học hai bài có ba bằng. cao cấp rồi đi làm. ăn. hơi mập chẳng còn ai đọc những điều cay đắng của thơ. đọc vào không chừng bị lơ ngơ ra đường xe cán vỡ thế giới quá rộng lớn đầy những ám muội mà thơ còn ám chỉ bắt mọi người suy nghĩ ... bạn đừng hỏi bạn sẽ nhận được gì ở thơ khi các nhà thơ cứ dùng ngón tay của mình viết lên không khí  một-bài-thơ. làm sao ai nhìn thấy? ai? không ai. toàn những kẻ có tài. nhún vai vậy các nhà thơ viết ra để làm gì để làm gì? để làm gì? để làm gì... thứ-thơ-không-có-gì-như-không-khí-ấy? các nhà thơ trách bạn không nghiêm túc khi đọc thơ phải lắng nghe như đang lễ nhà thờ nhưng ai? không ai. toàn những kẻ có tài có thể mở ra một gói-quà-bằng-không-khí hay đến lúc nhà thơ thành anh hề vẽ mặt cố làm trò ảo thuật bắt mọi người phải nghe? hay chính thơ đang là kẻ xun xoe? ... nhà thơ ngày xưa là người “dùng cán bút làm đòn xoay chế độ mỗi vần thơ bom đạn phá cường quyền...”[*]
 thơ cười cười bắt tay mọi người  rất chặt. nói thẳng những bí mật không giả vờ đi cà nhắc và nhìn ngay vào mắt  của nhau. nên những nỗi đau cũng thấm sâu rất lâu. và ướt cũng có khi nhà thơ phải nói thầm thơ như mấy bài chính trị vỡ lòng nhưng đó là lời rì rầm của sóng nhúng mọi người vào một con sông. chảy âm thầm  như lịch sử cũng có khi thơ hát một bài thánh ca không phải tử vì đạo mà là vì mưa. ào ào ào ào ào ào ào ào  -> vì không còn ai hét to để mọi người nghe thấy -> mọi người đang bị bịt mũi nên hơi ngộp thở -> chỉ còn các ngôn từ trên trời đang rơi xuống như mưa ngày nào... bao giờ có một khổ đau nôn nao vừa hé nụ thơ hãy nở tung ra thành một bông hoa. thật lớn. nhiều màu như sau một trận mưa  cầu vồng phải vút cao. rực rỡ đau là phải đau như thế đau là phải đau như thể đang đau đau. ở đâu? ... và thơ hãy cúi đầu trước khổ đau nhiều hơn thơ đã biết nặng hơn những con chữ nhẹ hều nhiều khi thơ còn lười biếng quên mang cả dấu hỏi ngã sắc huyền mà cứ đòi thấy nặng _________________________ [*]thơ Sóng Hồng. ---------------- Bấm vào đây để đọc tất cả những tác phẩm của Lê Vĩnh Tài đã đăng trên Tiền Vệ
 |