| 
 
 
 | 
| 
	    First proof | Lúc 4 giờ sáng
	 | 
|   | First proof   ... như người đàn bà trắc nết, mùa thu quay về se thắt tim  rướm máu, ả nói “tao hứng ngày ít nhất mười lần” tôi hỏi “... rồi làm sao?” - thế là hò hẹn với thơ  “mỗi ngày tao ra ít nhất ba bài,” ả đáp  băng vết thương, tôi hỏi “... giải quyết được gì?”  ả đáp “chưa hết, tao còn vẽ sắp lại các cái [có trên thân thể] đặt lên mặt bằng cuộc đời ... và lạ lùng, càng làm tao càng hứng tợn...” ả ngưng lại hớp một ngụm gió, tôi sợ từ ở đây  rơi vào lối mòn, đợi cho ả nuốt xong ngụm gió [tiềm thức phát dậy lên đụn khói  màu lam chiều!] “tao bắt đầu buồn từ đó,” ả nói cùng lúc thở tuyền mây trời tôi ngồi lặng thinh, dụi mắt ngơ ngác chừng tinh thần đã khả quan ả bước đến cửa sổ ... ngoài kia nguyên một bể cả  angel island thấp thoáng trong sương, ả đẩy ra lần này thực sự tiếng thở dài tôi khẽ ho khan chỉ tay về phía song cửa “... tao tin là lúc ở côn sơn nguyễn trãi nhất định không nghĩ gì cả chỉ thiết mỗi thị lộ, cũng vậy dù rơi bất cứ hoàn cảnh  hãy nhớ kĩ: tao không quên mày”  ả nhếch mép “mày còn quên nói với tao đã để dành được một khoảng tiền từ việc tự nấu ăn lấy  nhá!” ... vương ngọc minh 
thơ
 giấy dán trên gỗ cỡ: 8x12in (10/2011) Lúc 4 giờ sáng ... Tôi ngồi day lưng lại với biển  Cô ngồi đối diện  Cách chiếc bàn vuông  Nghĩa là biển trước mặt cô Ngoài con ruồi đảo  Lượn tới Lui  Vòng vòng quán café còn vỏn vẹn tôi & cô  Trong trời từng gịọt mưa [và thu lất phất] tức tưởi   Suốt bốn giờ hơn ánh mắt cô độc hướng nhìn biển  Thỉnh thoảng hướng nhìn tôi [không tập trung lắm] Chỉ như muốn hồi tưởng lại một miền nào đấy (!)  Xa xăm nơi kí ức  Cô đều nhoẻn miệng cười mỗi lần nhìn  Tôi nói với cô tôi không còn tin vào bất cứ điều chi nữa  Tiếng con ruồi bay vo vo  Nghe thực rõ  Cô chẳng nói gì cả  Tôi hỏi cô có thích nghe nhạc tiền chiến việt  Cô trả lời không thích nhạc tiền chiến nhưng đặc biệt yêu lắm giọng hát kim tước ... Chúng tôi buộc rời quán café vì quán phải đóng cửa Tôi & cô men theo con đường dọc mép biển  Đi Từ khơi xa chả còn thấy vệt hoàng hôn nào Tôi phát nói về mùa hè qua Mùa đông sẽ đến  Cô nghịch chùm chìa khoá trên tay bảo quán đóng cửa bởi chúng ta im lặng quá  Tôi dẫn cô vào quán bar sát lề đường bay  Ở đó chúng tôi uống chẳng nói năng Cho đến tận 4 giờ sáng ... ------------- Bấm vào đây để đọc tất cả tác phẩm của Vương Ngọc Minh đã đăng trên Tiền Vệ
 |