| 
 
 
 | 
| 
	    truyền thuyết [2]
	 | 
|   | thừng. chão [bện] bắp tay cuộn. dâng. siết [cổ] thòi lòi đất khò khè thở bá thở. bố bỏ lên núi mất rồi gã tượng đồng câng câng mặt hệ. kệ mẹ tới đâu thì giang sơn bề gì cẩu trệ a thoòng nạo vét niêu cạ thủng nồi con mắt mẹ lồi phừng phừng đổ kinh ra             biển ngấu nghiến máu táp nhoài             rong kéo kéo hò dô mũi thuyền lật úp con rái nằm trổ kim             xuyên mũi đinh tập tành ra bến cọc nhọn khát chìm buổi sinh ly có ai như rợ chìm trong khói hun chết ngạt chiều vàng xiêm y kiểu chó mây đùn hằm hè táp bóng             dứt bóng trụ rúc miếu đường than tru trăng có khi buông dây câu vào phế thần cổ tích loài dơi vẫn đêm đêm truy lùng xác đêm đêm hút bầm             máu cơn nứng thời đại chưa hề sản sinh ra thằng người đầu bay mất                          chiếc mũ rạn trên đá mùi hoắc dương hai lần trì kéo vào không như bất tận cái gọi là lớn lao khoảnh khắc rốt cuộc nhỏ bề ti tiện vượt qua dăm khúc đường nổi bọn mình chỉ biết đắp ụ này mu nảy phồn vinh mặt trời. và tia cực liếm táp hoàng hôn chao lượn đầy đồng mác lóa tràn vực thẳm hắn bắt đầu bằng con số không sơ sinh tập tành láu cá đỏ hỏn oa oa kèn hiệu rúc mời nhũ sen dòng nẫu tội mạ rung lên một tảng thịt mềm nuôi dần cứng cáp đành rành lao công chững chạc i tờ cái nhón chân bờ đê bỗng vụt lền hoang phế có giọng điệu khác trong đời thường ai u mê nghe             ru khúc hát chẹt đường trảm phố sông mấy tuôn chèo mái bươn đi một mình 
19 dec. 2013
 ------------- Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Hoàng Xuân Sơn đã đăng trên Tiền Vệ
 |