| 
      
      
| 
	 
	    CHÙM CHÍN BÀI THƠ 
	 
       | 
    
       
       | 
    
      
 Nắng đã tạo ra bóng mát chúng ta đã thấy nắng lên 
và nó đã tạo ra bóng mát  
ít ra nó tạo ra cái bóng của ta 
chúng ta quen núp dưới bóng cây 
và cảm thấy hài lòng về điều đó 
nếu không có nắng 
ta không bao giờ tìm thấy bóng mát 
Tất nhiên trong đêm tối những bóng ma đã giấu tiếng thở đã cố gắng hết sức để giấu tiếng thở của mình trong đêm mịt mùng bế tắc 
đã kiệt sức 
đã bắt đầu xuôi tay 
những tiếng hát của một thời đã vào quán nhậu 
giục thúc cạn ly 
đã bắt đầu mê muội những ca từ diễm lệ của một thời chưa bao giờ nghe được 
đã bắt đầu khai phóng 
những bộ xương xếp lại tìm nhau 
đã hát lên 
đã hét lên 
đã rú lên 
đã tru tréo 
đã giấu tiếng thở trong đêm mịt mù bế tắc 
nên không hát được bài ca loài người 
Ðêm nay những tiếng chuông đã sống dậy những khớp xương bắt đầu uể oải chuyển động 
triệu chứng đau lưng vai gáy nhức mỏi 
không kiềm hãm sự sung sướng khi những tiếng chuông đã sống dậy trong máu 
tôi đã nhảy tưng bừng trên tấm thảm hồn tôi 
những lung linh sóng biển đã dạt dào huyết mạch 
tôi đã bước lên 
vẫy tay chào những con đường không lối thoát đông cứng như mũi dao nhầy nhụa máu 
Gã đàn ông say rượu đừng đái bên đường mặc con chó sủa 
mặc ánh đèn đêm kéo lệch chiếc bóng dài nhằng 
gã đái 
ừ 
thì ngày mai cỏ cháy 
ừ  
thì đất mặn thêm 
mùa thu thêm ý nhạc 
dòng suối nào lả lơi 
ngó lên là trời mà không phải là trời chỉ là cái màu chết tiệt 
ngó xuống là đất mà không phải là đất chỉ là cái màu xám xịt 
ngó đàng sau là bóng mà không phải là bóng là cái màu người 
ngó đàng trước là người mà không phải là người là cái màu bóng 
gã đứng giữa hoang vu là gió 
gã đứng giữa hoang vu gã ngó 
bởi gã một mình nên gã hoang vu 
Những con chim mất trí nhớ chúng thực sự đã quên tiếng hót 
chiếc lưỡi tê liệt 
chúng đã quên đêm trăng 
chúng tưởng là ngày nắng 
nửa đêm chúng rùng mình nghe gió lạnh 
bàng hoàng cơn bão trưa 
những chiếc lá rụng 
chúng mơ hồ tổ tiên linh hiển 
trong đêm khuya 
tiếng cú kêu 
tiếng chim lợn kêu 
chúng mơ tưởng giống nòi 
trống rỉa lông 
mái ngồi ỉa 
mà ngóc cổ dòm ngó nhau thù địch 
bên kia là bờ giác 
bên này bờ lau 
hiu hiu gió thổi trên đầu 
nghìn năm nữa, quả địa cầu còn quay 
con mái loay hoay 
con trống trở mình 
bảo nhau rằng mặt trời đã chết 
chỉ còn giấc mơ trong trí nhớ đã mất 
Buổi tối rảnh rỗi xem phim ma cà rồng hắn sinh ra từ máu 
hắn thích hút máu 
hắn gây ra những cuộc chiến đẫm máu 
cả thân hình hắn nhuộm máu 
hắn hét bằng âm thanh máu 
hắn cười sặc mùi máu 
kết cục 
nhắn co giật  
cựa quậy trong vũng máu 
hắn đã bị hút máu 
hắn  
trả  
nợ  
máu 
Cái hũ sành lủng đít Cái hũ sành lủng đít  
nằm vắt ngang gốc mít  
không giữ được mùa đông trong lòng mình 
những tháng ngày chui vào chui ra  
theo chân bầy kiến đói 
có cơn gió gửi một chiếc lá khô ghi dấu ngày tao động 
đã mấy mươi năm 
cái hũ sành lủng đít nằm trơ như cái đầu lâu 
không còn trí nhớ  
chiều nay 
cái hũ sành bỗng vang lên tiếng kêu da diết 
một con rắn nuốt dần một con nhái 
Những sợi thép gai như tóc rối của một ngày chiêu niệm 
Tặng Phạm Tấn Xuân Cao
 
ngọn gió tắt thở 
nhành liễu rũ cứng như mạch máu chết 
không động đậy 
tôi biết đó là giây phút mà em 
và tôi đã cạn kiệt nước mắt 
mùa thu định mệnh nối dài những bóng ma vật vờ phía tiền đồn u ám 
sợi thép gai quặn thắt giày vò cửu khúc 
ngày tha hương hoàng hôn 
bầy chim lưu vong dạt trôi nát bầm phía vòm đen lô cốt 
ráng chiều quệt máu trên những đôi cánh rã rời 
âm thanh đông cứng bức tường lạnh 
tôi lắng nghe máu nứt vỡ như thuỷ tinh trở mình đau đớn 
những ngọn núi gục đầu vào bóng mình 
hoang vu 
tôi đứng lặng trong miền mông sơ tiều tuỵ 
em như cọng rơm tan dần trong hiện hữu 
chưa bao giờ đất trời buồn như thế 
đám đông là khu mộ của những oan hồn giẫm đạp 
những bia đá khắc ghi khẩu hiệu buồn 
những bóng ma mất trí truy niệm xác thối 
rầm rập tung hô 
ở đâu đó 
trong góc tối 
mùi thịt cháy cựa quậy 
Huếmườichínmộtnăm
 
Tôi đã thấy sáng nay đoá hoa hồng rụng đêm qua cơn mưa ập xuống 
tôi đã nghĩ đến đoá hoa hồng trước ngõ 
sáng nay 
những cánh hoa đã rời cuống 
ướt nhẹp như những xác gián 
nằm tả tơi trên mặt đất 
bầm tím 
thường ngày 
những sợi tóc của tôi rụng xuống 
có thể chúng không cho tôi thấy 
chúng đã đi vào quá vãng âm thầm đâu đó 
có thể chúng tự rụng 
có thể tôi bứt  
tôi gãi  
trong vô thức 
ôi tuổi trẻ của tôi 
sẽ còn lại một quả đầu trơ như cuống hoa 
nhẹ nhàng 
buông xả 
------------- 
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Nguyễn Lãm Thắng đã đăng trên Tiền Vệ
 
 |