thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Họ đã gọi tôi đến Nước Thơ
 
                                + Tặng những “công dân thơ” của "nước thơ".
 
Một đêm - khuya
một ngày - trưa
họ đã còng tay tôi
đến Nước Thơ
để làm gì: tiếp tay giết những nhà thơ, những nghệ sĩ khác.
 
Họ nói,
"Đến nhanh lên!
Nếu không,
sẽ hết súng đạn, vì những người xung phong rất nhiều."
Khi tôi được lôi đến, mọi việc đã trễ.
 
...
 
Một đêm – khuya khác
một ngày – trưa lạ
họ đã gọi tôi
đến Nước Thơ
để làm gì: để nhận tiền in thơ và kế hoạch vinh danh trên các báo.
 
Họ nói,
“Đến nhanh lên!
Nếu không,
sẽ không còn ngân quỹ, vì có rất nhiều hội viên đang chầu chực.”
Tôi không đến, vì mình đâu có giết ai.
 
...
 
Một đêm – khuya kia
một ngày – trưa nọ
họ đã dụ tôi
đến Nước Thơ
để làm gì: minh chứng rằng đây là xứ có tự do, dân chủ và nhân quyền.
 
Họ nói,
"Đến nhanh lên!
Nếu không,
sẽ hết cơ hội, vì bọn quốc tế đã biết hết sự thật."
Lúc đó tôi đang bị cưỡng chế để lục soát phòng trọ một cách vô cớ.
 
...
 
Nay có Nghị quyết chỉ đạo: dù có ở vỉa hè và bốc cứt sống qua ngày
bọn mày phải tin rằng mình đang ở Nước Thơ
phải biết rằng bọn mày đang là nhà thơ
hoặc rất dễ có nguy cơ trở thành nhà thơ…
 
Hết đường chối, ngay cả khi im lặng:
Tôi chào những người lưu trú
ở Nước Thơ,
bởi đó là xứ sở của
những kẻ cô đơn, nghèo nàn và kỳ quặc
những kẻ đa đoan, trọc phú và vô nhân tính…
 
Muốn đến Nước Thơ của chúng tôi ư?
Rủi thay,
nếu bạn mang quốc tịch khác
thì không thể nào nhập cảnh
trừ khi –
bạn thật sự là một nhà thơ
hay ít ra, bị quy chụp, bị vu cáo, bị cưỡng bức, bị chỉ định... là nhà thơ.
 
Ở xứ Thơ, mọi thứ đều Rất Thơ.
 
 
---------
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021