thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Cãi nhau với T...
 
thôi sẽ quên ngày mai rồi, ý nghĩ
ra đời như một bào thai
tôi làm bài thơ có tuyết rơi, gió thổi...
T. đùa tôi đang làm bản tin thời tiết
 
tôi làm bài thơ về cỏ xanh và quên lãng
T. cười tôi đang cố gồng mình
vặn vẹo đi tìm người đang trốn
bài thơ phải là đá nổi trên mặt nước kia
 
tôi làm bài thơ kể chuyện loanh quanh
dù chúng chẳng bao giờ dễ hiểu
chúng thở trong im lặng
T. vẫn cười vì biết khi nào là thoả mãn tri kiến
thơ là cái lặng lẽ ta nhìn thấy
nhà thơ như con bò phải có nhiều hơn một dạ dày
nhai mọi thứ và nuốt mọi thứ
ah, đau bụng xiết bao
khi cứ cố nuốt vào vĩnh cửu
ngày mai tống ra như thế nào
 
thế thì T. thật sự muốn gì?
muốn những điều không bao giờ tôi có thể diễn tả nổi
thật là hàm hồ
tôi ghét những bài thơ không ai hiểu nổi
ghét những bài thơ trong vô thức của tôi
sùng bái sự liên tưởng
vì chúng chỉ là hòn đá xanh và nặng
nuốt vào đau dạ dày
 
nhưng nếu không thế thì làm sao một mình một cõi
T. cũng là một cái cớ để vui
(dù mọi cuộc chiến thường bắt đầu từ T.)
ẩn dụ ở đâu trong thế giới thật buồn
như chiếc áo tôi mặc thấm mồ hôi vì trời nóng
ẩn giấu phía sau chỉ là những giọt mồ
hôi
 
hôi mùi ký ức
về một thành phố ngày xưa tôi đi học
có một khu vườn
cô đơn và chậm rãi
mỗi đứa trẻ con mang bầu trời trong mình
xanh màu xanh không cần liên tưởng
đói không cần tưởng tượng
hồn nhiên hái ngôi sao làm cổ tích cho mình
hồn nhiên đái bên vỉa hè loang lổ
không thể “làm” bài tập làm văn
khi không có cái gì treo lơ lửng
trên bầu trời thành phố
 
T. cứ tưởng nước mắt
làm ra những bài thơ
thật ra thơ là những quân cờ
trên bàn cờ tôi chơi cho đến chết
(mà nếu không quá mệt
lên thiên đàng [địa ngục] tôi cũng làm thơ
chưa chắc tôi đã chừa)
 
mới đây thôi
trong túi áo của tôi
chiếc áo của mồ hôi và bụi
tự nhiên có một bàn tay
còn đủ cả móng
cào xước ngực tôi
trong giấc mơ khủng khiếp
 
vậy mà T. bảo không phải giấc mơ
(thế là cái chó gì
mà đau như thế?
T. hãy nói với tôi
cái gì đã làm người ta đau như thế)
đó chỉ là vết thương cho hy vọng yên nghỉ
đang duỗi ra trong đêm
sau đó T. buộc lại mái tóc
đen như một nấm mồ...
 
vậy thì tôi làm thơ như thế nào?
       cứ viết xuống trang giấy
       như con bò đang nuốt vào dạ dày
       một xô nước có pha muối [mặn như có máu cuả vết xước]
       và những lời thầm thì cuả mình
       đang nát tan từng mảnh
       nhớ hốt hết các mảnh vỡ của mình
       T. nhắc,
       những mảnh vỡ phiêu lưu
       thường văng xa nhất
       kẻo để ai dẫm vào
       lại la lên: chết mẹ!
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021