thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
khi đời sống thường trực bị bức hại và huỷ phá
 
nhà thơ lau sạch đầu vú mình: ngọn đỉnh
biểu trưng sức sống tròn căng, sừng tê giác nhọn hoắc;
bài thơ tháng giêng tự thân là giọt sữa khiết trinh
nuôi một đại dương tình yêu ngọt ngào môi thơm vần điệu phi giai cấp
mớm một biển nhạc ngữ bất tận làn hơi gió sóng dân chủ rì rào
mơm mem ngàn cung bậc thuỷ triều tự do lên    xuống, và
nguồn nước mát bình đẳng dội vọng triệu niềm khát hoài mong
muôn một màn mưa mù mịt mờ mịn mỏng
                                      và thinh không có sợi nắng “lạ” chập chờn bay...
 
chim sơn ca liếm sạch thanh quản mình: vòm họng gái trinh
của một thời cây đàn nguyệt nhuốm màu thời gian mòn khuyết;
(bởi lịch sử mỹ học nguỵ trang tiếng chiêm chiếp — lý lẽ líu lo lật lọng lời
mềm môi mỹ từ bức hại từ khuya ngoa ngôn bắc qua ngày lộng ngữ...
nói như bật mí mắt lột tròng, trường giang đại hải trào máu họng, AK, M19 tru tréo);
bài thơ tháng giêng là bình dưỡng khí tươi nguyên, nuôi thế giới
muôn loài lãng mạn trăng sao ngột ngạt và tình người co ro lạnh và đói.
 
lũ kiến bầy ong lau khô lồng ngực mình: hoàng hôn vấy máu
một / những thời ký ức sứt sẹo quầng thâm bởi cuồng điên
răng môi văn minh ô nhiễm và mầm dịch bệnh tồi tệ của trí tuệ loài người lây lan...
(ai đem phân định giai cấp của núi sông? máu định kiến giằng xé kỳ thị chủng tộc
máu tạp niệm giày vò đù đéo: nào phong kiến eo thon, đế quốc đùi nõn
mông tư sản lắc lư, đít tư bản thậm phồn, ngực tiểu tư sản bán sơn địa
vú vô sản nhấp nhô đồi gò khe luỹ...         tất thảy,
như cùng một bản nhiên sơ cổ hoà điệu — một hiện thực đẹp không trau chuốt
một văn bản đại phong cầm — bão tố cuồng phong gầm nộ và yên bình diễm ảo, mông lung);
bài thơ tháng giêng tự thân là tín hiệu hải đăng — chỉ hướng khơi xa thuyền về bến
cho biển hạnh phúc, dòng suối muộn phiền, ao bèo thất lạc và
bao số phận mong manh một lần hiện hữu giữa chốn chung chạ chán chường nầy
có cùng một ẩn dụ — nơi cuối nẻo mù tăm, bọt sóng lênh đênh trôi giạt chìm khuất...
 
nghệ sĩ lau sạch tim óc mình: tạc đạn trái phá hoen rỉ (một / những thời
vấy máu anh em đồng loại, máu oan khiên bao đời thấm lạm vào cốt tuỷ
máu mưu toan khủng bố, máu tội ác cực quyền, máu tanh tưởi
giòi bọ đục khoét ăn sâu vào ngũ tạng, máu thù hận ngút trời vai mang);
bài thơ tháng giêng muôn thuở là cánh đồng dược thảo —
cùng một âm giai vỗ về xoa nắn niềm đau, hàn gắn dịu nhẹ vết thương lòng
nơi trùng điệp biển người tai ương, giữa chất ngất núi người đại hoạ run rẩy...
 
hiền nhân và bạn đồng hành lau sạch vũ khí lương tâm mình
(kể cả những ngọn gió nấp sau cánh cửa khép, ngần ngại):
hãy mạnh tay, đâm thủng bức màn lịch sử vô minh nhuộm đỏ và
ngay tức thì, buông thả nỗi ám tà trị nặng nề tâm thần nhức nhối!
bài thơ tháng giêng là “một-hơi-thở-sự-sống-tĩnh-lặng-cổ-điển”
                                             THỞ...
cho mọi loài hữu tình, và thế giới thênh thang lãng mạn trăng sao
có được một trái tim lồng ngực khác thường — trước
                                             chiều kích của cái đẹp mới hoàn hảo.
 
02.10
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021