tin & thư | chuyên đề | tác phẩm mới | tác phẩm của tháng | đối thoại | tác giả | gửi bài | góp ý |
sinh hoạt
đối thoại
Sản phẩm tưởng tượng  [đối thoại]

 

Trong lời nói đầu của blog Mùa Biển Động, nhà văn Nguyễn Mộng Giác đã nói như vậy. Tuy là tưởng tượng, không đúng sự thật nhưng được in trên giấy trắng mực đen, sẽ đi vào lịch sử của văn học.

Sáng nay tôi đọc chương 151, có một chi tiết nhỏ qua lời kể của nhân vật đại úy Thường về tay thiếu tá quận trưởng quận Diên Khánh khiến tôi bàng hoàng, run rẩy! Xin thưa: vị thiếu tá quận trưởng Diên Khánh ở thời điểm cuối cùng đó là cha của tôi!

Xin thưa: Cha tôi không biết hút thuốc, không uống rượu bia, ông được mệnh danh là thiếu tá Coca; nhà văn đã tưởng tượng ra cha tôi ngậm ống vố, hút Dunhill!?!?

Xin thưa: Cha tôi không hề thích coi xinê, cuốn phim duy nhất ông mua vé cho toàn tiểu khu đi coi là phim Patton. Vào thời khắc dầu sôi lửa bỏng đó, ông không dắt vợ coi đi coi xinê như lời kể của nhân vật đại úy Thường, cái radio là bạn của ông.

Xin thưa: Cha tôi ở lại Nha Trang cho đến phút cuối chứ không theo mẹ con tôi vào Sài Gòn trên chiếc C130 chở thương binh. Phút cuối, cha tôi theo tàu của Thủy Quân Lục Chiến vào tới đảo Phú Quốc qua ngã Rạch Giá, tìm về Sài Gòn. Tiếc! Tôi không còn nhớ chính xác tháng ngày cha tôi về được Sài Gòn.

Xin thưa: Cha tôi không thần thế, không bạc tiền, không chạy qua Mỹ. Ông ở lại và đi tù cho tới năm 83, vượt biên 84 và tới Mỹ 85.

Cha tôi mất đã hơn 15 năm, khi tôi đủ khôn lớn để đặt dấu hỏi thì ông không còn nữa. Với ông, tôi nghĩ, mọi sự đã vô thường. Riêng tôi, dù tưởng tượng, dù chi tiết rất nhỏ, sản phẩm của nhà văn Nguyễn Mộng Giác đã cứa một vết thương sâu hoắm trong tim tôi, vì tôi biết chắc chi tiết tưởng tượng liên quan tới cha tôi đó hoàn toàn sai sự thật.

Buồn. Viết đôi dòng đối thoại gửi đi.

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021