Trương Đình Phượng
tiểu sử &  tác phẩm 

tác phẩm

Diễn từ của nhà thơ Trương Đình Phượng (Giải Thưởng Văn Chương Tự Do 2017)  (tiểu luận / nhận định) 
Văn chương là tiếng nói của tâm hồn nhà văn nhà thơ trước những vấn đề cuộc sống. Thông qua những tác phẩm của mình người viết phản ánh những cảm thông chia sẻ đối với một hay nhiều cá nhân, rộng hơn nữa là phản ánh những sự kiện của toàn xã hội... (...)

Đêm những vì sao mất ngủ | Phiên bản lỗi | Phía sau một cánh buồm mất ngủ  (thơ) 
Hơi sương phổ vào nhuỵ hoa lạ / Gió tỳ mùi lá / Con sâu nhỏ nằm mơ thảo nguyên / Chân trời rưng rưng... | Chạy theo dấu chân của chùm mây ẩm / Buổi chiều nới lòng tôi dài như vịnh lạnh / Đôi khi / Tiếng sóng xô vỡ những ốc đảo máu / Đánh thức ngôi đền của giấc mơ khai sinh... | gió thổi, linh hồn tôi như một cánh rừng / rưng rức, mùi hương bơ vơ...

Sáng mùa đông | Sáng sương mù | Hát rong  (thơ) 
nơi ngạch cửa những mái nhà mọc lên từ khuôn mặt người đàn bà / đàn chim xanh nằm chết / rải rác / những mẩu lông xám... | tôi bước ra đường / những cơn mơ rụng đầy vỉa hè... | ... tôi kẻ hát rong / hát giữa trái tim mình / những vết xước buổi chiều / loang dài suốt cánh tay đêm / chạy sang cả bình minh nhiễu động / cái tôi trao đi / là những mặt chữ nhúm nhó...

Những bài thơ không được đặt tên  (thơ) 
Ngạch cửa thứ nhất, có thể là buổi sáng, / không khí còn rớt lại mùi đêm, chết chóc. / Ngạch cửa thứ hai, có thể là con đường, / rào thép hay tự do. Tôi không nhìn thấy cánh tay nào vẫy... | Đi mau. Hãy để tôi chôn nốt đứa trẻ này. / Đồ khốn. // Hãy dành lời chửi ấy cuối cuộc chiến này. / Câm họng... | Đó là bài thơ. Bạn chắc chắn như vậy? / Bài thơ tự do. Và nó có quyền bay, / nó có quyền làm những gì nó thích?... | Chúng dạy những đứa trẻ cầm súng / trước khi dạy chúng biết nói và viết. / Chúng dạy chúng ta yêu tù ngục / như yêu mùa xuân...

Buổi sáng này không ai còn đọc tôi | Rồi những chiều đời như trang sách cuối | Bóng tối và ánh sáng  (thơ) 
... Trên con đường ngập mùi giá lạnh / Tôi tan ra như những giọt sương, buồn / Cho đến khi ánh mặt trời tràn xuống / Tôi hoá thành đám mây trắng, bay đi... | gió đổ mùi lên con đường / ngập chìm xác lá / tôi như nốt nhạc vỡ / lạc trong nhà hát cuộc đời... | Ngọn đèn không thể tự châm lửa / Cũng như bài thơ không thể tự mình phát sáng...

Trường ca bóng tối  (thơ) 
... có bao giờ bạn hỏi / vì đâu chúng ta phải cúi đầu / vì đâu chúng ta phải cười tươi / khi bưng từng bát máu nhân dân/ uống ngon lành như uống mật ong? / có bao giờ bạn hỏi / vì sao chúng ta phải đi quỳ / khi mẹ dạy chúng ta hãy đứng vững bằng đôi chân mạnh mẽ? / những giấc mơ thì bay về nẻo vắng / những nỗi đau lại giăng mắc khắp bầu trời / tại sao chúng ở trong những ngôi nhà ông cha để lại / mà như những con chó / bị nhốt chung trong một chiếc lồng...

phún thạch | âm thanh chết chóc | chúng tôi đang hát trên cỏ  (thơ) 
tôi đã đến / nơi tận cùng của giấc mơ / và bắt gặp một dòng sông đầy máu / nghĩa trang của sự thật / trồng đầy loài hoa tầm ma / canh gác lối vào là bầy thú mang hàm răng trắng nhởn / chúng thường cười / dưới khuôn mặt trời đỏ khé / hoà lẫn tiếng gió / như khúc nhạc điếu vong xứ sở mù loà... | những cánh hoa bị nhốt / giữa bạt ngàn cỏ dại / như chúng ta bị bỏ rơi giữa con đường tăm tối / trong mịt mùng sương khuya / mùi hương của lũ hoa cố bay lên bầu trời / nhập vào những đoá sao / tìm phương hướng... | ... những đứa con của chúng ta sẽ lớn lên / trên bàn tay của ngày tháng tự do / và mỗi sáng / mặt trời như núm vú căng tràn sữa ấm / ban bình yên trên mỗi nẻo đường...

Chẳng lẽ đến sự yêu thương đồng loại cũng cần được cho phép?  (thơ) 
... nếu như tôi không thể tạo ra phép nhiệm màu / làm thay đổi sự thật thảm thê / đang diễn ra [trên sân khấu thời đại / mà nhân dân luôn là những vai diễn chính / bị thít họng và gắn tất thảy tội lỗi vô căn cứ] / thì hãy cho tôi / được khóc tiếng khóc của con [người] thay vì cười bằng tiếng cười của con [vật] / trước những cái chết / và máu xương đồng loại của tôi...

Chúng ta ở dưới chân loài hoa dại  (thơ) 
... chúng ta / đi qua những ngày hè lửa đổ / lòng nghĩ về đại dương / và chẳng thèm quan tâm đến đầm nước / khuất dưới ngọn đồi / đang dần cạn / mùa thu / sương khô rửa xác ve sầu / lũ kiến rình rang đưa tang / chúng ta chợt giật mình nhận ra sự bé nhỏ của mình / trước vô biên cái chết...

Trên ngọn đồi nước mắt | Hơi thở | Tỉnh dậy | Thế kỷ chúng ta, thế kỷ của sự im lặng | Sợi xích | Tháo kén | Từ những cánh đồng dị tật  (thơ) 
trên đỉnh đồi địa ngục / những con giun kiên nhẫn đào đất / tìm mạch nước ngầm / tự do... | cuộn mình vào chiếc kén / mùa thu / tôi quan sát mọi sự chuyển động / bên ngoài. / tiếng đàn của lũ gió... | ... tôi tỉnh dậy trong hình hài của loài dòi bọ / trên cánh đồng / nhan nhản xương trắng. / xa xa vẳng lại tiếng hát mùa hái lượm / của những kẻ hằng tin vào ánh sáng... | ... thế kỷ của chúng ta / thế kỷ của sự im lặng / trước mọi sự áp bức, bóc lột và lường gạt trắng trợn... | ... những đứa trẻ bị đánh cắp ngày mai / khi sự nhận thức về hạnh phúc và khổ đau vừa khởi sinh / trong trí / tự do hoá thành vệt khói xám...

Cạm bẫy | Cánh đồng | Máu của thời gian | Dưới mưa | Sự thanh tẩy  (thơ) 
... chúng ta là những con cá / bơi trong ao tư tưởng của mình / từ bình minh cho đến tận khuya / chúng ta nghĩ về những đám mây ngũ sắc... | trong hơi thở của cỏ / vào một buổi sớm mùa đông / tôi thấy linh hồn của những hạt sương / bốc cháy... | ... tôi hỏi lá về bí mật mang tên tình yêu vĩnh hằng / lá nói, chẳng có con đường nào dẫn tới chân trời hạnh phúc vô biên... | ... tôi nghe dòng sông trở dạ / và những cọng rêu vội vã phác thảo lại khuôn mặt mình... | buổi sáng / ngồi đãi mùi hương của những đoá hoa súng / sót lại trong đêm...

Trên tán cây cuộc đời | Hoa cẩm chướng trên bàn | Món đồ uống mang tên: Kiếp Người  (thơ) 
... trên tán cây cuộc đời / lá bắt đầu kết thúc cuộc hành trình dâng hiến / tôi như cánh phù du thức dậy trong đêm / lao vào ánh đèn loà. khát vọng hoá vì sao!... | ... mùa thu chúng ta như loài chim / ca vang trên ngọn đồi lộng gió / và mùa hè, trên khuôn mặt dòng sông / chúng ta là đám mây hạ sinh sự bình yên vô tận... | soi xuống ao trong / chúng ta thấy khuôn mặt mình / lẫn trong màu rêu xanh biếc / đàn cá nhỏ bơi qua / cú đớp làm những cọng rêu và khuôn mặt chúng ta biến dạng...

Những âm thanh tan vỡ | Những ngọn đồi | Người đàn bà đan giấc mơ  (thơ) 
từng cánh mây rụng. hoảng hốt / ai nghe thấy tôi không? / im lặng. / tiếng đập cánh buồn bã của bầy mối non / làm run rẩy bức tường đêm... | Vầng dương như khuôn mặt nhểu máu / Lừ đừ di chuyển trên những ngọn đồi. Trọc tóc. / Lũ gió hoang tìm chỗ bám / Trượt ngã vào khoảng lặng bao la. / Tôi như hạt sương sót lại cuối chiều / Mệt nhoài trong cuộc hành trình bất tận... | Người đàn bà ngồi bên hiên đời / Đan bóng chiều vào tối / Những bí mật trượt qua triền tóc...


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021