sách
bầu trời lông gà lông vịt
Khoảng không hói

1

Tôi đưa xe vào tiệm rửa, tay chủ tiệm miệng
thơm nức mùi bia nói: Quán thịt chó đối diện
dẹp uổng thiệt. Bữa nay có áp thấp nhiệt đới.
Qua tuổi bốn mươi tôi hết thèm thịt chó. Không
hy vọng được gặp lại người đàn bà đóù.không
còn ai nói gì với tôi về người đàn bà
đó. Chờ lâu đến mức suy giảm tiếng nói, tôi,
rốt cuộc không còn biết nói gì với tôi
 
Chải lại tóc, tôi cười cười với bà bán hoa
miệng hom hem ngồi sau quầy hoa, bà biết tôi
cần thứ hồng tỉ muội: Anh này, loại keo dính
chuột bán dạo coi vậy mà tốt. Bà ta tiếp
tục tình trạng lo âu về chuột và tiếp tục
nói: Có hàng ngàn đàn bà con gái chưa từng
được ai biết đến. Lạy Chúa ! không ai từng biết
họ đang làm gì ? mơ gì ? trong cái thành phố
to đùng này. Ơn Chúa, những gã ngoại quốc luôn
mò ra họ.
 
 

2

Đêm đêm, ánh đèn nhìn tôi, sinh từ tôi hỗn
độn bóng. Ôi ! giờ chơi của bóng tôi và bóng
con trai tôi. Chúng tôi chơi đuổi bắt trong bầu
trời lầy lội. Bằng sức mạnh hoang dã trong khu
vực bị xâm chiếm, cha con tôi cho hai cái
bóng uýnh nhau, cái bóng cuối cùng của tôi bị
bắn cháy. Thằng con tôi ngẩng mặt lên, con cu
da nó hứng khởi nhú khỏi lỗ quần rách. Nó
nói: chơi với ba chán quá ! Tôi cúi nhặt đám
xác bóng tôi ném ra cửa, tôi không thể tiễn
sự chết này dù nghĩa địa rất gần. Bác sĩ
vừa ghi cho tôi toa thuốc giá 250.000$ có thể
tin được không? Hai-trăm-năm-mươi-ngàn ! Nếu không
có tiền tóc tôi rụng hết, tóc tôi bắt đầu
rụng tuần trước, rụng từng chùm lớn, rơi khắp chỗ.
Nếu còn vợ tôi hẳn cô mủi lòng mỗi khi quét
nhà, tôi sẽ rất tự hào ý nghĩa chuyện rụng
tóc _ thứ rác từng là biểu tượng thủy chung.
hôm qua, tóc rụng cả vào chén cơm tôi đang
ăn, trên bàn ăn gia đình từ bây giờ chỉ có
cái chén của tôi là mọc tóc, trên cái vành
tròn sứt mẻ, thứ tóc đó luôn mọc không đều,
như một thứ hàng rào được cắm lên vây bọc
khoảng không hói mà không biết để giữ gìn cái
gì… Tôi nói: cầu cho cái chén đừng phai lạt
ký ức về người vợ của tôi.
 
 

3

Mỗi khi cu Cường gọi điện thoại cho mẹ vào
lúc 18 giờ chiều thứ bảy nó thường kêu lên
là nó ốm và nói chiều nay ở nhà không
có gì ăn. Nó lại dùng đũa gõ lanh canh
trên miệng chén, thứ âm thanh rất xấu của thói
phàm ăn. Nó gõ cho cái máy điện thoại nối
dây đến tận Đài Loan được nghe, nghe về tình
cảnh thảm thương của nó…
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021