thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Người đã chết, những hơi thở tan loãng

 

Gửi bạn:

Mình đã nói với bạn rằng mình chỉ yêu những người đã chết. Mình chỉ trò chuyện không cùng với người đã chết. Nói thế dường không hẳn đúng. Những nhà thơ mình yêu nhất, mình đều không bao giờ nghĩ rằng họ sống hay chết trong nghĩa sinh học, mình không bao giờ nghĩ một ngày nào đó thấy họ xương thịt, dù đối với mình, họ vẫn hiện hữu ở một nơi nào đó. Mình đã nhiều đêm trò chuyện với Raskolnikov ngày 16 tuổi âm âm, nhưng Dostoyevsky thì mãi mãi xa thẳm, hư vô, không thực, tan loãng dù mãi mãi ở đó, chừng nào mình còn sống trên đời. Apollinare. Đã chết hay còn sống đó? Borges ở đâu cùng những đoá hồng vàng? Khi đọc tin Phạm Công Thiện chết, lòng mình nhẹ bẫng. Những con người của thế giới tinh thần, của mộng tưởng, dường như không liên quan gì nhiều lắm tới thân xác còn - mất, nếu không phải là cuộc li biệt của những người thân vẫn nhìn thấy họ ngày ngày.

Mình biết đến Thiện muộn màng. Không phải Phạm Công Thiện. Mà là Thiện, ở tuổi 19, khi mình đang cùng quẫn trong thế giới sách vở ngột ngạt của trường Đại học, vô hướng, say sưa, tin tưởng, tuyệt vọng, bơ vơ. Mình thờ ơ với bản in mà người bạn Sài Gòn chuyển qua email cho một người bạn của mình, mà bạn ấy quý như một thứ gì thiêng liêng và bí mật. Họ kẹp những trang viết của Thiện trong những cuốn sổ kín đáo. Những cái tên. Như những mật tự về tình bạn. Họ gọi Thiện, như thể của riêng họ, như thế mình không nên can dự vào, không cho phép sự xâm phạm. Mình thờ ơ như một kẻ khinh bỉ tất cả những thứ sách vở rườm rà không chạm được đến trí não và tâm hồn mình lúc đó. Mình là kẻ đã bị nhồi nhét quá nhiều, đã uống thuốc ngủ quá liều, và đang tìm một cái gì mạnh mẽ của đời thực xốc mình dậy, đẩy mình ra đường.

Nhưng lẽ ra lúc ấy mình nên đọc Thiện, mà mình đã nhất quyết không đọc.

Tôi khinh bỉ mùa thu trên tóc em...

Đầu óc mình và trái tim mình bỗng trở nên hời hợt với xung quanh, nó không còn bén nhậy được trước những cảm xúc của chính nó. Mình đã ngập chìm quá lâu trong một thứ di sản văn chương hỗn tạp, cả những thứ giáo điều và những mơ mộng lạ lùng dồn đến cùng một lúc từ những ngày chập chững thời trung học. Kể từ đó, người bạn thân của mình luôn sợ hãi mình sẽ để mất cuộc sống. Vậy mà mình đã luôn say sưa tin rằng mình sẽ bước vào cuộc sống một cách tự nhiên như thể mình là cỏ cây. Văn chương dường như đẩy chúng ta rời xa cuộc đời, trong mắt nhìn của những kẻ thực dụng, những kẻ luôn nói chúng ta “không biết sống”, nhưng chúng ta lại biết rằng mình sẽ đến được với cuộc sống thực và rộng rãi, phóng khoáng, để vừa đắm chìm, vừa bung thoát.

Mình chẳng biết gì thêm về Thiện từ độ ấy. Thiện, một sở hữu vô hình của tuổi trẻ, kẻ mọi tuổi trẻ đều muốn giành cho mình, gọi bằng tên như gọi một người bạn, một người yêu, một bí mật, một của riêng. Mình không nói về Thiện với bạn và bạn cũng chưa từng nói về Thiện với mình. Chúng ta đều đọc theo kiểu đôi lúc nảy ra một câu, một trang, một từ, một huyễn hoặc, một giấc mộng, một cái tên, một cuộc trò chuyện bất thần trong đêm. Khi bạn gửi cho mình đường link website của Phạm Không-Lộ, con trai của Thiện, mà mình cũng vẫn tưởng Thiện chẳng bao giờ còn hiện diện xương thịt trong đời. Những kẻ thuộc về huyền thoại hình như đều tan loãng như hơi thở.

Sau khi thơ, các tác phẩm của Phạm Công Thiện bắt đầu được phổ biến trên Talawas, trên Tiền Vệ và các trang mạng, sau khi có thể tìm các bản photo sách Phạm Công Thiện ở Hà Nội từ tay người này người khác, năm 2009, mình mới lần đầu được cầm trên tay sách của Phạm Công Thiện. Khi đó, Thiện đã thành một thứ thương hiệu, một thứ của quý mà người ta đi tìm, ở Sài Gòn, các bạn như thể coi Thiện là “của riêng”, cũng như coi Thanh Tâm Tuyền, coi Bùi Giáng là của trời cho riêng Sài Gòn. Bọn mình đôi khi trích những câu của Thiện trên blog, làm status, hoặc đôi khi mình gặp người này người kia khoe những cái bìa của những ấn bản cũ... Một cuốn sách photo bọc bìa da đen của Thiện, hình như cuốn về Nikos Kazantzakis khi đó đã có giá 2 triệu VNĐ. Mình mua được cuốn Ý thức mới. Rồi lại được bạn tặng một cuốn y chang, khi ở quán café Bông Giấy ấy, ngồi nhìn nắng chảy loang trong cơn mưa, bạn phóng vội ra để đưa cuốn duy nhất bạn có của Thiện, mình bỗng trở nên một kẻ... ngẩn ngơ vui. Dù sau đó, mình cũng vẫn chỉ đọc kiểu nảy từng trang, cuốn sách này trở thành một trong những cuốn mình yêu nhất, bởi nó hoá thạch giây phút bỗng nhiên mình ngước lên, ở vỉa hè đêm ấy, vô tình chạm gặp đôi mắt sáng và trong lành đến nỗi mình bối rối, đến nỗi mình phải cúi xuống, một thứ ánh sáng riêng có của tình bạn mà hiếm hoi mới rạng lên. Nhưng sao ánh sáng cũng biết run rẩy?

Từ sau đó, chúng ta không có một cuộc trò chuyện nào thêm nhưng trong mình đã tự nhiên thức dậy một nỗi xao xuyến lẫn hi vọng về tình bạn, cái dây đàn thèm bạn, thèm sống của mình đã bất ngờ rung lên. Những người bạn cùng sống vẫn ở đâu đó quanh ta trong cuộc đời này.

Mình vẫn ước mình gặp Thiện sớm hơn, ở tuổi 16 chẳng hạn, khi còn quên ăn quên ngủ chỉ để thao thức trò chuyện cùng các nhân vật trong tiểu thuyết về tuổi trẻ, tình yêu, ý nghĩ cuộc đời, về văn chương, về tội ác, về sự cao cả, về lòng thương, về lý tưởng, về tất cả... Mình thèm cái cô đơn cái rồ dại cái say sưa của những tình bạn tình yêu ở cái thời thèm sống lẫn thèm chết ấy.

Trong những ngày này, những ngày tháng tư rả rich mưa Hà Nội, mình thèm cảm nhận lại được sự rỡ ràng của tình yêu, mình thèm bừng cháy, thèm tan chảy, thèm những thao thức mới. Mình thèm ngồi chết lặng ở Đà Lạt mà nghĩ và mơ tưởng. Mình nghĩ ngợi, mình phải sẵn sàng một tâm thế đón nhận những trả giá để tìm lấy cuộc sống thực sự của mình, hoặc sẽ là kẻ nô lệ cho sự trơ lỳ, cho thói quen, cho sự lười biếng, ngu muội, cho những xúc cảm nhợt nhạt, những suy nghĩ nửa chừng, cho những con đường quen, những suy tư vờ vĩnh vô đích. Mình như một kẻ mất khả năng chia sẻ và bộc bạch. Một khối âm u, bóng tối, bàn tay không đợi ai. Mình lẻ loi, u uẩn, rồ dại trong lòng, mình muốn lao xuống vực.

Vực thẳm là một từ mời gọi. Nhưng mình không muốn ngộp trong hố thẳm của Thiện. Mình đã từng mến yêu những người yêu Thiện như một thứ bùa ngải. Nhưng mình không chịu được cảm giác đó. Không lẽ, chúng ta lại lang thang hoài như thế, vô vọng qua các đại lộ tư tưởng của nhân loại...

Có lẽ, là mình đợi được những giọng hát vang lên. Trong sáng và khoẻ khoắn. Miệng bạn mở tròn. Mình không muốn luẩn quẩn lại Ngô Thụy Miên, lại Lê Uyên Phương, Vũ Thành An... Có lẽ mình đợi một hình ảnh đường phố Sài Gòn mà bạn có thể ôm hôn từng giọng ca ngay giữa đường phố, và vui nhảy.

Mình ngột ngạt quá. Cả một thế hệ hoài niệm nhiều quá rồi. Vẫn không sao thoát ra được? Không thấy hình ảnh của những người mới, lột xác... Mình sợ kỉ niệm. Có lần, nhận được thư một người bạn lớn tuổi, nói rằng mình (tức thế hệ chúng mình) may mắn vì hoàn toàn không còn thấy ràng buộc bởi một thế hệ cũ, bởi quá khứ... Lời nói đó làm hân hoan đôi lúc. Chúng ta đâu có cần phải chôn quá khứ. Chúng ta biết về nó, chúng ta để nó yên và không giày xéo nó. Chúng ta không cần “giải hoặc” nó để vinh danh một cá nhân, hay phỉ báng một thời đại đã chết, đã lầm lỗi. Lịch sử có bao giờ nhầm lẫn đâu. Chúng ta vui vẻ đón nhận nó như một nguồn mạch của tâm hồn chúng ta khoẻ khoắn, một cách thành thực, và đau đớn cũng thành thực, riết róng.

Thế rồi có dấn thân không? Mình vẫn thấy dấn thấn là một từ vui tươi lắm. Nó đẩy chúng ta đi trong mơ mộng... Rồi chúng ta lại buồn bã, lại cảm thấy xa lạ với mọi người và xa lạ lẫn nhau, rồi lại mơ mộng sang Mĩ hay sang hay Phi châu để cảm thấy đầy đủ sự cần thiết của cái xa lạ.

Mình viết thư này đã lâu, nay lại viết lại, lại cho mình những giờ phút được “tâm trạng” và dài dòng. Khi mình viết bất cứ điều gì, mình cảm thấy nó không còn là riêng tư nữa, mình không gửi cho bạn, cũng vì muốn được trò chuyện cả với những người bạn đâu đó, đang thở chung một khí quyển, một thời kì, đang bơi trong hồ nước lạnh, đang ngồi trong đêm tối, đang khao khát lao mình vào nỗi tuyệt vọng, đang tìm câu chuyện của mình, đang tự huỷ để khai sinh.

Người ta thường đến với văn chương rất trong, rồi dần dà trở nên rườm lời. Thà cứ ôm nhau giữa đường mà nhảy múa như những kẻ rối loạn tâm thần và sướng vui và cuccuru về những cơn mộng.

Mình thèm nắm tay bạn, để biết lòng mình thuần giản.

Mình thèm hôn một nụ hôn tình yêu như chết, ở một nơi hoàn toàn xa lạ không nghe tiếng nói cười.

 

Hà Nội, 15/4/09 – 15/03/2011
Nhã Thuyên

 

 

-----------------

Bài liên quan:

[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Nó ngồi viết, không cố gắng, không mục đích, không ý nghĩa. Nó không đi tìm hạnh phúc. Nó đang ngồi thở thanh bình, thở im lặng, thở gió, thở trái đất. Hơi thở không thuộc về ai cả. Hơi thở là con bướm trắng tung tăng trên cỏ... (...)
 
Tro  (truyện / tuỳ bút) - Thận Nhiên
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Cuốn sách nhỏ ấy là một người thầy, với riêng tôi. Nó dạy tuổi trẻ tôi những bài học làm sao sống đến cạn cùng sự chán chường, sự thơ mộng, sự rồ dại, sự khao khát, sự giận dữ, sự phóng thả, và quan trọng nhất là nó làm tôi “cháy”... (...)
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Chưa bao giờ thương những con chim như chiều nay / tràn đầy mặt đất / những con chim thêu niềm tuyệt vọng / lao về phía tàn tro / cháy bừng / Mộng mị...
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... tới đây ai cũng thấy câu chuyện của tôi ngày hôm ấy quả tẻ nhạt, đúng không? // thế thì đây, điểm nhấn / ... tôi lặp lại: chẳng ai gạt được cái chết hết, cho dẫu cái chết cũng một thứ bịp bợm nốt “... rạng đông tôi xin thề thức dậy ba giờ sáng” ...
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... em đừng nói với tôi về rừng / buổi chiều hình như đã mưa / cơn mưa phùn mãi mãi ở lại chứ không bay đi như cơn mưa phùn của Thiện / em cũng đừng nói với tôi về mặt trời / vốn không bao giờ có thực...
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Ông còn tiên đoán cho thế giới đến khi ông trăm tuổi. Nhưng tôi dừng trích ở đây vì ông đã vừa “đi hết một đêm hoang vu trên mặt đất”, ở tuổi 71. Từ giờ khắc này, ông sẽ nhìn Hy mã lạp sơn bằng con mắt của “loài” khác. Từ bây giờ, tôi cũng đang cảm thấy có một Hy mã lạp sơn đã bắt đầu sụp đổ và tan chẩy. Cho một đại dương cuộc sống mới hình thành... (...)
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Thiện ơi, tôi vẫn thỉnh thoảng đọc câu thần chú “Gaté, Gaté, Paragaté, Parasamgaté, Bodhi Svaha” mà bạn đã dạy cho anh em cầu nguyện tai qua nạn khỏi mỗi lần đi qua những nơi đèo heo hiểm trở. Và đôi khi tôi tự hỏi có nên tiếp tục khấn câu thần chú này nữa hay thôi, khi mà được trở về Vương Quốc Hư Vô là một ước nguyện giải thoát. Bây giờ bạn đã giải thoát... (...)
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn về thành phố Mỹ Tho, dạo quanh vườn hoa Lạc Hồng, có dãy nhà xây kiểu Pháp, một thời Phạm Công Thiện và gia đình sống ở đây, cố hình dung gương mặt ông lúc hai mươi tuổi... (...)
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... gió thổi mưa chiều thứ bảy đã về sớm / cây khế đồi cao không kịp trổ / gió thổi gió thổi gió thổi / hiện tượng cơn bão // Thiện nói Henry Miller chết tôi không buồn / con ong chết tôi buồn lắm / tôi nói trời đất chết tôi không bất ngờ / Phạm Công Thiện chết tôi ngờ ngợ lắm...
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... tôi nhớ lại xa lắm những ngày áo sinh viên văn khoa / tuổi đôi mươi tôi tóc dài huyền hoặc / con mắt trần gian đen tròn mê hoặc / sách vở trên tay vụng về chạy theo Sartre / thao thức bức rức nức nở tìm trong Thiện / giọt nắng sân văn khoa thấu qua tôi đau điếng / giọt mưa đường cường để thấm lạnh da con gái / cơn miên man dậy men tự bao giờ...
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Tôi tin tưởng vào thiên tài. Với tôi, Phạm Công Thiện là thiên tài. Thiên tài không ở trí tuệ anh, không ở các sáng tác của anh, càng không phải thiên tài ở tư tưởng anh, mà chính là ở sức hút kinh hoàng của hơi thở ngôn ngữ Phạm Công Thiện. Dù hiểu hay không hiểu, ngôn ngữ kia vẫn ẩn chứa sức lôi cuốn ma quái khó cưỡng. Như chớp lửa thiêng sẵn sàng thiêu trụi mọi lưỡng lự, e dè, triển hạn ngáng đường những tâm hồn đồng thanh đồng khí ý hướng tìm đến nhau trong chân trời hủy phá và sáng tạo... (...)
 
Buổi sáng Jakarta  (truyện / tuỳ bút) - Phan Nhiên Hạo
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Thiên tài của Phạm Công Thiện là điên được trong văn chương, một cách chân thành, rực rỡ. Ngoài đời ông có điên hay không tôi không biết, không chắc, không quan trọng. Phạm Công Thiện điên được cũng vì ông sống ở miền Nam, nơi có tự do. Những con chim trong lồng không hiểu được điều này, chúng sẽ nói tự do không làm nên tác phẩm lớn. Chúng không biết rằng điều quan trọng đối với phần lớn thi sĩ không phải tác phẩm lớn hay bé, mà là quyền được điên. Điên mà không sợ bị kiểm điểm, bị phê bình, bị trừng phạt bởi lợn... (...)
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Giờ thì tôi nhận ra khu phố mình ở khá nhiều quạ / Nhiều đến nỗi trời mới hừng sáng tiếng chúng kêu dậy trời / Cái tiếng quạ / Thật không lẫn vào đâu được / Hễ nghe thấy nó là liền nghĩ tới những giấc chiêm bao mà chả hiểu vì lí do gì (!) bao lâu nay mình đã không còn nhớ nữa? // Hiện thời lại nghĩ tới bầy quạ đen / cây cam sai trái của phạm công thiện trong “đi cho hết một đêm hoang vu trên mặt đất”...
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... hơi thở Rắn / trườn đại dương / qua xác thối mặt trời / những đám đông mù loà hò hét / bủa lưới vây lòng hồ thối ngạt / qua rừng đạn, dùi cui / chết chết chết // vành tang cạn...
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... tờ giấy hẹn nhiều năm quay trớ / những con ong bay trong phòng / nắng mật lên sớm ngày gối xếp bằng đảnh lễ / sự nhớ cổ tóc con người giữa trang bát nhã / bối rối tiếng kim thanh / bậc đá cuối nhảy lên mười hai ngày chữ xếp cất / cuộc đi ngang trâu xanh gà tía gọi mời / xao xác trưa nhà chân đèo bỏ phế...
 
Phạm Công Thiện và đỉnh lặng  (tiểu luận / nhận định) - Trịnh Thanh Thủy
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... . Ông đã đi trong thế giới hàng ngàn tiếng động, để tâm chao theo từng sát na nhiễu nhương cuộc đời. Ông đã ngồi thiền nghe chim hót quanh mình, nghe thân động, tâm động, tình yêu động. Nhưng phút cuối trên tất cả đỉnh cao là lặng yên, ông đã yên lặng đời đời... (...)
 
Cái rực rỡ của tuyệt vọng  (tiểu luận / nhận định) - Nguyễn Quốc Chánh
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Tôi đọc ông là đọc cái ngữ điệu của thơ mộng trong phẫn nộ và tuyệt vọng. Ông rất giàu những loại ngữ điệu đó, dù ông viết về bất cứ cái gì. Đối với tôi những ngữ điệu đó là cơ sở của nhân tính và thi tính. Cái nhân tính và thi tính nếu không giáp mặt với tuyệt vọng, nó không có khả năng thu hút. Và nếu cái tuyệt vọng bị cái phẫn nộ nung chảy thì nhân tính và thi tính sẽ rực rỡ. Chữ của Phạm Công Thiện là chữ của cái tuyệt vọng rực rỡ... (...)
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Phổ từ bài thơ “Buồn” trong thi tập Trên tất cả đỉnh cao là lặng im của Phạm Công Thiện (California: Viên Thông, 2000), Jazzy Dạ Lam viết xong ca khúc “Thôi hết còn gặp nhau” vào năm 2001, cách đây đúng 10 năm, nhưng chưa bao giờ công bố. Phạm Công Thiện vừa ra đi, và hôm nay Jazzy Dạ Lam thu âm ca khúc này lần đầu để tưởng niệm nhà thơ đã khuất...
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Một cụm mây lang thang vô sở trú / Đã tìm về Nguyên Tánh / Đai bi đại bi cõi ta bà / Bay về đâu bay về đâu Những cơn mưa phùn...
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Khi Nguyễn Xuân Hoàng từ San José / điện thoại báo tin Phạm Công Thiện đã chết / tôi đang ăn múi cam mà nghẹn / buổi chiều mưa mù trởi, lại tiếng còi tàu ứa nước mắt...
 
Chuông ngọ  (thơ) - Trúc-Ty
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Từng khắc thời gian nhỏ giọt, bên dòng sông trôi / dòng cát chảy ùn lên / thành bờ cát trắng, tích luỹ sau / hàng thập niên ánh sáng, sau khi lọc bỏ tất / cả những mảnh vụn bám vào đó, là mỗi chúng ta? / Có phải chúng ta là những bóng ma lếch thếch / rụng lả tả dưới hồi chuông chói loà...
 
Trên tất cả các đỉnh cao...  (tiểu luận / nhận định) - Nguyễn T. Long
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Viết đôi dòng tưởng niệm ông, như một triết gia, một nhà văn, một nhà thơ, như thể một thế giới ở ngoài tôi? – Có lẽ là không. Chỉ còn lại những gì mà Phạm Công Thiện đã hé mở, đã kêu gọi, đã khơi dậy, đã thách thức... trong lòng một thế hệ, một thời đại mà ông cùng chia sẻ. Phạm Công Thiện đã qua đi, không chỉ là một con người, mà là của một thời đại đã qua... (...)
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Mình vẫn ước mình gặp Thiện sớm hơn, ở tuổi 16 chẳng hạn, khi còn quên ăn quên ngủ chỉ để thao thức trò chuyện cùng các nhân vật trong tiểu thuyết về tuổi trẻ, tình yêu, ý nghĩ cuộc đời, về văn chương, về tội ác, về sự cao cả, về lòng thương, về lý tưởng, về tất cả... Mình thèm cái cô đơn cái rồ dại cái say sưa của những tình bạn tình yêu ở cái thời thèm sống lẫn thèm chết ấy... (...)
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Ta sẽ hiện hồn về ngay trong đêm nay để vặn cổ hết những đứa phạm công cúc hoa gọi ta là thần đồng / Không, ta sẽ hiện hồn về ngay trong đêm nay để kéo cẳng những đứa phạm công cúc hoa gọi ta là thiên tài / Ừ, ta sẽ hiện hồn về ngay trong đêm nay để thọt lét những đứa phạm công cúc hoa gọi ta là bồ tát...
 
[TƯỞNG NIỆM PHẠM CÔNG THIỆN (1941-2011)] ... Đi qua buổi chiều / những phân tử mùa thu tan, rã / mặc dầu giấc mơ chín, non / gió ngất từng chùm, cụt đầu / con nai chạy tìm bóng mình / truông cũ // đi qua tiếng hát / thôi hết còn gặp nhau...

 

 

------------------

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021