thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Viên đạn

 

 

VIÊN ĐẠN

 

1.

 

Uyển mở ngăn kéo bàn viết của tôi, không quay lại, hỏi:

“Anh hút thuốc à?”

“Không.”

Đêm tháng bảy. Cửa sổ đầu giường để mở. Một cơn gió thoảng vào. Làn da âm ẩm đã dịu đi một chút sau cuộc mây mưa. Đây lả lần đẩu của chúng tôi.

Uyển đóng ngăn kéo lại. Cô cầm quyển sách trên bàn lên đọc. Tôi nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn đôi vai trần và mái tóc ngắn của cô. Giá có điếu thuốc bây giờ cũng hay. Trên phim ảnh người ta thường châm một điếu thuốc trong những cảnh này.

Uyển đã đọc hết một trang sách. Tiếng trang giấy lật qua, nghe như trong phòng còn có một sinh vật khác ngoài chúng tôi, vừa cựa quậy.

Tôi chợt hiểu ra tại sao Uyển hỏi như thế.

 

2.

 

Bố chết đã lâu rồi. Nghe kể, tiểu đội của ông đang đi ngang một cánh đồng lúa thì bị phục kích. Không ai sống sót. Một viên đạn xuyên ngang đẩu, bố chết ở cái tuổi chưa kịp nghĩ về sự chết thì nó đã đến. Khi ấy là buổi chiều, đơn vị của ông trên đường về sau một cuộc hành quân. Có lẽ ông đang nghĩ về việc tắm gội dưới một dòng nước mát. Về bữa cơm nóng. Ly rượu. Và một đêm bình yên.

Bố chết từ lúc tôi chưa ra đời. Mười năm sau tôi mới nhìn thấy những gì còn lại của bố. Vài lóng xương và một hộp sọ. Hôm bốc mộ bố tử Cần Thơ về, tôi đã xỏ ngón tay qua lỗ hổng trên hộp sọ của ông. Lúc ấy, bố mới có vẻ thật hơn. Trước đó bố chỉ là một tên gọi, là tấm ảnh trên tường.

Thuở nhỏ, tôi đã cất giấu một viên đạn, như một món đồ chơi. Chiến tranh mà, đạn dược vung vãi khắp nơi. Cảm giác của tôi về một viên đạn khi ấy là nó chứa đựng một sức mạnh đáng sợ. Như một cây đèn giam hãm một ác thần. Khi vị thần đó thoát ra thì sẽ có một người chết. Tôi cất viên đạn trong một bao thuốc lá, thỉnh thoảng lại mang ra nhìn, và nghĩ về bố, về cái chết.

 

3.

 

Nắng buổi sáng soi qua những chậu cây nhỏ ở đầu giường, in những hoa văn lên da tôi và tấm ra trải giường.

Tôi thức giấc với cảm giác là lạ. Trong phòng, dường như vừa có thêm, lại vừa mất đi một cái gì đó.

Trẻ con bên nhà hàng xóm nô đùa. Một con chó sủa lên vài tiếng. Bánh xe đạp lạo xạo trên con đường bên hông nhà.

Tôi chợt nhận ra, Uyển đã đi rồi. Cô để lại trên bàn viết một lời nhắn.

“Em có việc phải đi. Gặp lại anh sau.”

Tôi mở ngăn kéo, nhìn hộp thuốc lá, loại thuốc phụ nữ thường hút. Và biết chắc là Uyển đã không mở hộp thuốc ra để nhìn thấy một viên đạn trong đó.

Chúng tôi giống nhau ở điểm ít nói. Ít đến độ Uyển không buồn hỏi tôi tại sao có hộp thuốc lá ở đó, để tôi có dịp giải thích. Còn tôi thì không buồn nói khi không có ai hỏi.

Tôi cầm viên đạn lên ngắm nghía một lát rồi bỏ lại vào hộp.

Gặp lại Uyển lần sau tôi sẽ có chuyện để kể cho cô nghe về viên đạn này, dù nó cũng đã xa vời như cái chết của bố.

 

4.

 

“Anh có hút thuốc không?”

Uyển lại hỏi tôi một câu tương tự sau khi chúng tôi vừa yêu nhau.

“Không.”

Tôi cũng trả lời như lần trước.

“Anh không phiền nếu em hút chứ?”

“Không.”

Uyển trở dậy, đến bàn viết, mở túi xách của cô, lấy ra một gói thuốc, bật quẹt châm một điếu.

Mái tóc ngắn và tấm lưng trần của cô trông như một bức họa Cléopâtre. Một làn khói mỏng như sương lơ đãng vươn lên, khiêu gợi.

“Cho anh một hơi.” Tôi trở dậy, đến bên Uyển.

Cô liếc nhanh về phía ngăn kéo nơi tôi để gói thuốc đựng viên đạn, nhưng không nói gì, chỉ hẩy bao thuốc của cô về phía tôi.

“Anh muốn hút chung với em.”

Uyển hút một hơi ngắn, áp miệng cô vảo miệng tôi, nhả khói.

Khói thuốc trộn lẫn với mùi vị của cô làm tôi say.

Chúng tôi lại bắt đầu cơn yêu lần nữa.

 

5.

 

Mùa đông.

Tôi cùng Uyển đi ngoài phố.

Ngang qua chỗ có một thùng phuy đốt lửa của đám homeless bỏ lại, chúng tôi đứng lại hơ tay trên đó một lát. Rồi tôi ném gói thuốc đựng viên đạn vào thùng phuy, và kéo tay Uyển đi nhanh.

Đi hết dãy phố, vẫn chưa nghe thấy tiếng nổ.

Hơi thất vọng vì viên đạn lép, nhưng tôi biết chắc rằng có một vị ác thần sẽ bị giam cầm mãi mãi, và ít ra cũng bớt đi cơ hội chết của một người.

Tôi nghiêng mặt qua, hôn nhanh lên má Uyển.

“Chúng mình đang sống.” Tôi thì thầm.

Uyển cười, nhìn tôi, và có vẻ không hiểu sao hôm nay tôi lại vui thế.

 

 

 

-----------------------

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021