thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đám tang

 

Chúng tôi đang tìm những người nghe bài hát này

Chúng tôi không thấy, bây giờ là mười hai giờ đêm. Những số không tròn trĩnh. Chúng tôi cố gắng đi qua khoảng khắc này nhưng chúng tôi không có thời gian. Chúng tôi nghe những tiếng nói, những tiếng nói vượt ra khỏi khung cửa kia. Những tiếng nói bên ngoài khung cửa kia, những tiếng nói muốn đưa chúng tôi quay về thực tại

Chúng tôi đã thấy con đường, những con đường không đi đến đâu nhưng cứ xoay. Suốt ba ngày qua, chúng tôi đã đi bao nhiêu lần qua con đường này

Họ nói chúng tôi nên quay lại. Chúng tôi cố gắng, những đôi tay chúng tôi dài ra nhưng không nắm được ai cả. Những chiếc khăn tay vẫy và rồi rất nhiều hoa đột nhiên được quăng xuống và, sau đó, những viên đất bay thẳng xuống mặt. Họ muốn chôn lấp chúng tôi. Khi quan tài được hạ xuống, chúng tôi khóc. Họ chắc chắn sẽ bỏ đi, ngay bây giờ, như mọi lúc

Rồi họ sẽ đến, cánh cửa đang mở, một cánh cửa bất kì màu gì, màu xanh hay màu cam. Đôi mắt họ đen và hằn lên những vệt đầy căm thù. Họ muốn nhìn chúng tôi lúc này, khi chúng tôi chìm xuống

Nhưng ranh giới kéo chúng tôi lại, bởi họ không có thời gian nhưng chúng tôi có

Chúng tôi muốn biết bây giờ là mấy giờ, đã bao nhiêu giây trôi qua, bao nhiêu người đang xem chúng tôi

Đám tang chúng tôi được truyền hình trực tiếp. Mỗi giây qua, những khoảnh khắc cái chết của chúng tôi được lan truyền nhanh hơn. Chúng tôi còn được siết cổ bằng cả những sợi dây. Giờ thì đất tuôn nhiều hơn. Những viên đất đỏ. Chúng tôi cố gắng mở mắt và đuối lả

Nhưng bây giờ vẫn là mười hai giờ đêm. Vẫn những bàn tay không thể níu kéo điều gì cả. Những dòng chữ được chạm vào, những đường hằn của chúng nổi rõ hơn trong mắt họ. Điều họ muốn thấy là mọi thứ vẫn yên ổn. Một đám tang tốt đẹp. Mọi thứ bình thường. Chúng tôi không thấy trời xanh

Những rừng cây đánh thức chúng tôi. Hàng cây đánh thức chúng tôi. Mùi cỏ mọc, mùi sương đêm nhưng những đoá hoa họ quăng xuống làm chúng tôi nghẹt thở. Những đoá hoa họ có thể dẫm lên và tan rữa. Như thân xác chúng tôi vậy

Chúng tôi muốn biết bây giờ là mấy giờ và bao nhiêu người xem. Bao nhiêu người đang nhìn chúng tôi, bao nhiêu người hồi tưởng chúng tôi, bao nhiêu người từng biết chúng tôi tồn tại. Họ khóc, nước mắt họ tuôn dài chia đôi gương mặt họ. Một nửa gương mặt họ mỉm cười. Họ không độc ác nhưng họ đang mỉm cười

Mây hé ra một chút và gương mặt họ lộ ra. Những thiên thần bay lên. Họ mang kèn và những đôi cánh. Họ kéo chúng bay lơ lửng và phát ra những âm thanh thật kì cục

Có lẽ thượng đế đang cúi xuống như người vẫn đang cúi xuống nhưng người không biết chúng tôi đi đâu. Chúng tôi không được quan tâm. Người luôn cười và ánh mắt người thật đau đớn. Thật kì cục khi cứ phải luôn đau buồn như thế với một trái tim thánh thiện không thể chứa nổi và không thể nhắc đến nổi những tội ác

Chúng tôi bắt buộc phải quay lưng đi. Thật khó khăn nếu vẫn phải nhìn cái chết mình được nâng lên hạ xuống với những lời nói, sự quan tâm và khốn khổ.

Chúng tôi không thể nói gì. Có những giờ phút được sinh ra chỉ để như vậy. Không được nói gì. Những khoảng trống cho mọi thứ hoại tử và sinh sôi. Những khoảng trống của dòi bọ hay cái chết. Như khi chúng tôi muốn nói, chúng tôi hiểu chúng tôi nên im lặng

Bởi họ chẳng biết họ là ai và chúng tôi cũng chẳng biết chúng tôi là ai. Khi chúng tôi cố gắng làm một điều gì đó, nó vượt ra khoảng trống này còn chúng tôi vẫn phụ thuộc vào nó. Cơ thể chúng tôi đã bắt đầu muốn giãy giụa khỏi cái chết. Kí ức của nó vẫn còn quá dài hơn là cái chết. Cảm giác nó khóc trong chúng tôi, cảm giác nó trắng bệt ra và thối rữa, cảm giác ngột ngạt của đất xâm chiếm và cả khoảng trống của sự câm nín. Mọi cái có thể đi vào tai đến não và suy nghĩ. Tóc chúng tôi chết dần và cả những móng tay móng chân. Máu chúng tôi bứt bí và nó muốn nổ tung ra. Vài phân tử còn sống nhưng, ngay lúc đó, chúng nhìn xung quanh và tự hiểu, bóng tối xâm chiếm từ lâu vào mắt chúng tôi và ăn mòn đi như một thứ a xít

Khi bình minh lên chúng tôi sẽ biến mất. Họ nói vậy, những thiên sứ. Chúng tôi chỉ có thể còn đêm này như bao đêm. Hoàn toàn đắm chìm vào nó. Lang thang, giãy giụa, vô vọng. Khi tiếng sét vang lên, chúng tôi sợ hãi. Khi mùi đất và cây cỏ dậy hương, chúng tôi sợ hãi. Chúng mang mùi hương của hơi thở chúng tôi, và cả da thịt chúng tôi đang bò trườn trong đó. Đêm mang chúng tôi đi thật xa. Chỉ khác là bây giờ nó không mang chúng tôi trở lại

Chúng tôi sẽ nhập bọn với những người đã chết, với cái chết như họ. Đắm chìm và rồi biến mất. Mọi thứ, với những gì đã qua, vang đến và xé tai chúng tôi. Chúng tôi ngập trong một thứ hôn mê làm chúng tôi chỉ có thể cười. Thân xác chúng tôi dậy lên cái mùi mà chúng tôi đã ngửi được từ những người đã chết. Cái mùi của hỗn loạn và trốn chạy quá sâu hơn mọi nỗi đau và chỉ còn có thể lơ lửng. Bốc lên thật cao và đậu, bám riết vào cơ thể. Không thể tẩy rửa

Sâu trong đêm đen, trong đất và trong những thớ gỗ. Sâu trong cái cử động của sự sống. Chúng tôi động chạm vào một niềm tự do của sự đau đớn, và lúc này tự do quá lớn. Mọi hướng mọi nẻo, và những bàn tay cố gắng chạm vào những gì chúng muốn, nhưng chúng không nắm lấy gì cả

Đêm nay là một đêm của sự tha thứ. Bất kì ai cũng biết. Và chỉ để tội lỗi lên tiếng, cái tiếng khi sự sống đã bị ăn cùn mòn và rồi không còn sống được nữa

Lúc này thì trời sáng và rồi chúng tôi đi vào ánh sáng của mình. Chúng tôi biết chúng tôi cần được sống và chúng tôi cao ngạo nằm lên những đường ranh của sự sống đó. Và rồi chúng tôi xoá tất cả mình đi. Xoá đi

Không có ai ở chỗ chúng tôi nằm cả. Không có ai. Và rồi chúng tôi im lặng…

 

 

---------------

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021