thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Chẳng còn hy vọng về

 

Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn

 

JULIO CORTÁZAR

(1914-1984)

 

 

CHẲNG CÒN HY VỌNG VỀ

 

Phòng sinh hoạt của chúng tôi khá rộng, nhưng nếu nghĩ rằng trong đó Robert

 

Chúng tôi không có quá nhiều thiết bị nội thất, nên còn chỗ rộng rãi để đón cha mẹ và bạn bè khi họ đến để

 

Tôi ngồi trên ghế dựa bên cạnh cái đèn và vợ tôi hầu như luôn luôn ngồi trên cái ghế nơi nàng có thể

 

Chỉ có một cái bàn, hẹp và dài, chúng tôi dùng để

 

Bạn có thể tự do đi loanh quanh, nhìn các kệ sách trong thư phòng, và ngồi trên cái băng ghế dài gắn vào

 

Tôi nghĩ đó chính là chỗ Robert sẽ đến ngồi thì vào lúc ấy, ngay giữa phòng sinh hoạt

 

Chắc hẳn lúc ấy là mười giờ đêm, cũng có lẽ là mười giờ mười, gia đình Mouniers đồng ý như thế, trong khi vợ tôi

 

Hãy cứ cho là mười giờ năm, không phải để

 

Đúng ra, chúng tôi vừa mời khách uống cà-phê thì Robert nói với bà Cinabre rằng

 

Tôi nghĩ tôi nhớ rằng anh ta có rút ra một điếu thuốc lá và trong lúc đang bước đến cái băng ghế dài anh ta đã

 

Dẫu sao, anh ta đã đặt điếu thuốc lên môi rồi dừng lại và

 

Chúng tôi nghe tiếng ồn ào và vợ tôi ngưng tay đan len và nhìn Robert tuồng như nàng không thể

 

Còn gia đình Mouniers, họ đang ngồi trên sàn nhà gần lò sưởi khi

 

Còn tôi, tôi cầm cái cốc đựng

 

Một thoáng bức xúc và Robert vấp chân, nhìn xuống hai bàn chân như thể điều ấy rất là

 

Vợ tôi vẫn luôn luôn nói rằng trong phòng sinh hoạt người ta có thể

 

Không phải là Paul, Paul đoan chắc rằng anh ta sẽ không bao giờ

 

Riêng về phần tôi, tôi chẳng bao giờ muốn dính dự vào nhưng tôi phải nói y như thế rằng Robert cũng

 

Nhưng tôi phải thú nhận rằng vào một khoảnh khắc bất ngờ như thế này thì cũng có thể hiểu được tại sao một người đàn ông

 

Chắc hẳn anh ta cảm thấy điếu thuốc lá trong miệng có điều gì lạ vì anh ta lấy nó ra và giữ nó giữa hai ngón tay trong khi

 

Như bạn có thể tưởng tượng, bà Cinabre không nghĩ ra được điều gì cả mà chỉ làm những dấu hiệu mơ hồ với

 

Gia đình Mounies, ngồi trên sàn nhà, có thể nhìn thấy rõ hơn và họ trao nhau những cái liếc mắt như thể

 

Chắc hẳn đó là cái chân trái vì Robert té ra sau, dựa vào

 

"Chúng ta phải," vợ tôi nói sau khi

 

"Hãy cứ đợi cho đến khi," tôi trả lời, tôi là kẻ mà theo nguyên tắc thì

 

Đôi khi sự việc có vẻ quá tệ hại, nhưng rồi, rốt cuộc

 

"Nào có ai biết độ sâu của vùng đó nơi mà," Paul thầm thì như thể chúng tôi không

 

Chữ dò độ sâu luôn luôn hấp dẫn tôi, kể từ khi

 

"Hãy vất điếu thuốc của anh đi khi mà," gia đình Mouniers đề nghị, làm cái động tác như

 

Cũng như những chữ hải đăng, đê chắn sóng, bão, cánh buồm chính, và

 

Có lẽ sợ một ngọn lửa mà nó sẽ chỉ

 

Thậm chí cũng chưa đến mười giờ rưỡi và Robert vẫn còn có thể mong

 

Nhưng liệu có ai nghĩ sẽ đi đến chỗ anh ta với

 

Đặc biệt xét thấy rằng anh ta đã sẵn

 

"Một sự bức xúc như thể là," Paul nói, trong chúng tôi anh ấy là người ít

 

Từ chỗ ngồi của mình, gia đình Mouniers có thể thấy sự dâng cao của

 

Tôi nghĩ anh ta kêu lên một hay hai tiếng nhưng trong trường hợp đó thì khó mà

 

"Chúng ta phải ném cho anh ta một," tôi nói mà không quá

 

Ít nhất hãy thử với cái này

 

Trông rất bình dị, nhưng một phòng sinh hoạt nơi

 

"Chẳng sao cả cái điều," bà Cinabre nói với một vẻ

 

Bà ấy nói trắng điều ấy ra, như thể chúng tôi

 

Ngoài ra, gia đình Mouniers đã tin chắc rằng cả hai bàn chân

 

"Tôi thật tình không tin rằng chúng sẽ vận hành mà không có," Paul nói, trong chúng tôi anh ấy là người nhiều

 

Tôi đinh ninh anh ta đang nói về những cái bơm, vì thật ra cái

 

Cuối cùng anh ta vất điếu thuốc, hiển nhiên là để

 

Chúng tôi có thể hình dung nó là một cái cọc trắng nhỏ cắm xuống và

 

Trong những trường hợp như vậy bạn nghĩ những con hải âu, chứ không bao giờ những con chim bói cá, sẽ là

 

"Nếu anh ta có thì giờ để báo cáo vĩ độ của anh ta cho," Paul nói, như thể

 

Nhóm chữ "vô tuyến điện tín" hiện ra trong óc tôi, một nhóm chữ mà trong thời đại chúng ta nó đã rơi vào

 

Vợ tôi có cảm tưởng rằng hai đầu gối của

 

Thế nhưng, có tốt lành gì mà phát tán nỗi lo sợ khi sự việc chưa

 

Chúng tôi có thể gọi điện thoại, nhưng thế thì chúng tôi phải giải thích rằng

 

Gia đình Mouniers dường như muốn giúp anh ta bằng cách đưa cho anh ta cầm cái đầu bên kia của

 

Thế nhưng họ lưỡng lự, cũng tự nhiên thôi, vì

 

Chúng tôi đồng cảm với gia đình Mouniers, nhưng không đồng cảm khi họ muốn lấy cái

 

"Hầu như là," Paul nói, với cái giọng của

 

Vợ tôi nhét đôi kim đan vào cuộn len và nhìn tôi, có lẽ chờ tôi

 

Điều ấy chẳng dễ dàng như vậy, trước hết bạn phải nhận thấy rằng

 

Tất cả chúng tôi đều không muốn làm phiền Robert, mặc dù

 

Hơn nữa, chẳng phải là vấn đề nếu cô người hầu

 

Ai cũng biết rằng một khi đã được cho vào thì những người ngoại cuộc sẽ

 

Paul chạy đi kiểm soát cho chắc chắn rằng các cửa lớn và cửa sổ sẽ không để cho bất cứ ai

 

Điều làm mọi người nản lòng là những tiếng la của anh ta càng lúc càng

 

"Chắc chắn rằng những con đại hải âu như," bà Cinabre nói với cái giọng hoài cảm mà bà vẫn luôn luôn

 

Một người trong gia đình Mouniers bắt đầu làm những động tác bơi lội, mà không nhận ra rằng

 

Người khác, nhận thức rõ hơn về

 

Tôi cảm động vì sự can đảm của họ, vì trong một ngôi nhà của những người được giáo dục tốt

 

"Chúng tôi phải hỏi liệu có tốt hơn cho lần này và mãi mãi về sau rằng," vợ tôi nói, phác một cử chỉ rằng chúng tôi

 

Nàng bày tỏ ý kiến chung của mọi người rằng

 

Tôi phải thừa nhận rằng bạn phải cảm thấy một sự bớt căng thẳng nào đó vì

 

Hiển nhiên không phải cho chúng tôi mà cho anh ta, vì rốt cuộc thì kẻ đáng thương

 

Chữ ấy là borborygmus[*] và ngay cả

 

Đó không phải là một chữ hay ho nhưng thật tình nó khiến tôi phải

 

"Người ta có thể nói rằng một con sứa bắt đầu buông vòi xuống để," rốt cuộc bà Cinabre nói, những hình ảnh của bà

 

Vâng, chút ít, vì những sợi tóc

 

Như thể vô số những ngón tay tí hon mở ra và xếp lại trên cái

 

Vợ tôi bước ra ngoài, cẩn thận mang theo cái cốc cà-phê chưa uống, và chúng tôi thấy dường như là

 

Loại cử chỉ ấy đáng được một sự tán thưởng thầm lặng, vì chẳng phải là nó

 

Rốt cuộc, trong một ngôi nhà như nhà của chúng tôi nơi

 

Không ai có thể nói rằng chúng tôi đã không tận lực để

 

 

-----------------------
Dịch từ nguyên tác tiếng Tây-ban-nha: "Ya no quedan esperanzas de", trong Julio Cortázar, Último Round (México: Siglo XXI Editores, 1969). [Tái bản khổ bỏ túi thành hai tập (Madrid: Siglo XXI Editores, 1972)].
 

 

_________________________

[*]borborygmus: một từ trong y khoa, để chỉ âm thanh của bọt bóng chuyển động trong đường ruột.

 

Những tác phẩm khác của Julio Cortázar:

 
Chuyện hoàn toàn có thật  (truyện / tuỳ bút) 
Một người đàn ông đánh rơi cặp kiếng mắt của y; chúng chạm xuống nền gạch làm bật lên một tiếng động chát chúa. Người đàn ông cúi xuống lượm chúng lên, hết sức bất bình vì hai tròng kiếng rất mắc tiền, nhưng y kinh ngạc phát hiện rằng nhờ một phép lạ nào đó nên chúng chưa vỡ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Cẩm nang hướng dẫn  (truyện / tuỳ bút) 
... Và không phải là quá tệ hại nếu các sự vật cứ chạm mặt ta mỗi ngày và cứ giống hệt như thế. Cũng người đàn bà đó nằm bên cạnh ta, cũng cái đồng hồ đó, cũng cuốn tiểu thuyết nằm mở ra đó trên bàn thêm một lần nữa bắt đầu cuộc chạy xe đạp xuyên qua đôi mắt kính của ta, thì có cái gì trục trặc đâu nào?... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Diễn văn của gấu  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi là con gấu sống trong những đường ống của toà nhà. Tôi leo trèo qua các ống dẫn vào những giờ khắc yên tĩnh, những ống dẫn nước nóng, những ống lò sưởi, những ống dẫn của máy điều hòa không khí. Tôi đi qua những đường ống từ căn hộ này qua căn hộ nhà khác và tôi là con gấu đi qua những ống dẫn... [Bản dịch Hoàng Tân Nhân & Hoàng Tân Dân] (...)
 
Sự bất khoan dung  (truyện / tuỳ bút) 
Tôi chưa bao giờ có thể khoan thứ cho những cái ngáp, đặc biệt từ miệng của một anh cảnh sát. Nó vượt quá sức chịu đựng của tôi. Nếu tôi thấy một anh cảnh sát há miệng ngáp tại một góc đường, tôi liền đi thẳng đến và cho anh ấy một cái tát hai chiều qua-lại, chanh chách như chim bồ câu đập cánh... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Mặc quần áo cho một cái bóng  (truyện / tuỳ bút) 
Điều khó nhất là cắt nét chung quanh nó, xác định giới hạn của nó nơi nó nhoà vào khoảng tối chạng vạng. Chọn nó ra giữa quá nhiều cái bóng khác, tách nó ra khỏi luồng ánh sáng mà tất cả những cái bóng đều lén lút hít thở một cách đầy bất trắc... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Điều phiền toái trước tiên bao giờ cũng là cô của tôi. Khi tôi nói với cô tất cả những khối cầu đều là những khối lập phương, cô biến thành màu xanh lá cải bina. Cô đông cứng ở lối ra vào, tựa người trên cán chổi, và nhìn tôi với ánh mắt diễn tả một nỗi háo hức muốn nhổ nước miếng vào mặt tôi... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Không, không, và không  (truyện / tuỳ bút) 
Ông điên thật rồi. Không những tôi sẽ không cho ông một con kiến mà tôi còn có ý định đi bộ ngang qua nhà ông với một con kiến trên ngực tôi, chỉ để làm ông cuồng nộ... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Đừng để cho...  (tiểu luận / nhận định) 
Hiển nhiên, họ sẽ cố mua đứt bất cứ nhà thơ hay nhà văn nào có những lý tưởng xã hội mà tác phẩm của y ảnh hưởng đến thời đại y đang sống; cũng không kém hiển nhiên, chỉ chính bản thân người viết mới có thể bảo đảm rằng điều này không xảy ra... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
... nếu tôi yêu thích một nàng nào đó, thì nàng vừa bước vào trường thị giác của tôi là tôi đã có thể trừu tượng hoá cho áo quần của nàng biến mất, và trong khi nàng nói với tôi về buổi sáng sao mà lạnh quá chừng, thì tôi đang có những giây phút thích thú chiêm ngưỡng cái rốn nhỏ nhắn của nàng... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Những hạt nước vỡ  (truyện / tuỳ bút) 
Nhìn kìa, tôi không biết trời mưa sao mà ghê gớm thế. Mưa mãi không dứt, dày đặc và xám xít ngoài kia, tạt vào bao lơn này những hạt to tướng, chắc nịch, kêu dòn tan và vỡ lốp đốp như những cái tát... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
VIETATO INTRODURRE BICICLETTE  (truyện / tuỳ bút) 
Trong những ngân hàng và những thương xá của thế giới này, không ai càu nhàu nếu có người nào đó bước vào, nách kẹp một cái bắp cải, hay một con chim tucán với chiếc mỏ to kềnh và bộ lông sặc sỡ, hay miệng tuôn ra những bài ca mẹ dạy hồi còn bé nghe nhừa nhựa như một sợi gai dầu, hay ôm một con hắc tinh tinh mặc áo T-shirt. Nhưng ngay khi có ai bước vào với một chiếc xe đạp, thì... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Những việc làm tuyệt diệu  (truyện / tuỳ bút) 
... Thật là một việc làm tuyệt diệu — bước vào một quán cà-phê và xin người ta cho thêm đường, rồi lại thêm đường, ba hay bốn lần thêm đường, rồi chăm chỉ xây một hòn núi đường ngay giữa bàn... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Hãy suy nghĩ về điều này: Khi người ta tặng bạn một chiếc đồng hồ đeo tay, họ đang tặng bạn một cái địa ngục nhỏ bé đang trổ bông... | Tử thần đang đứng thấp thoáng phía sau, nhưng đừng sợ. Hãy cầm chiếc đồng hồ trong một bàn tay, rồi dùng hai ngón tay nắm lấy chốt lên dây thiều, và vặn nó một cách nhẹ nhàng... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Trước hết hãy đập vỡ tất cả những tấm gương soi trong nhà, buông hai cánh tay xuôi thõng xuống bên hông, nhìn đăm đăm vào bức tường với đôi mắt trống rỗng... | Để khóc, hãy lái trí tưởng tượng về chính mình, và nếu điều này không khả thi vì đã lỡ mắc phải thói quen tin tưởng vào ngoại giới, thì... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Cụt đầu  (truyện / tuỳ bút) 
Họ đã cắt đứt lìa cái đầu của người đàn ông này, nhưng vì lúc ấy có cuộc đình công của phu đào huyệt và họ không thể chôn y được, nên y phải tiếp tục sống không có đầu và cố gắng vận dụng hết khả năng mình... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Những đường chỉ tay  (truyện / tuỳ bút) 
Từ một bức thư ném lên mặt bàn, một đường kẻ xuất hiện, chạy ngang tấm ván gỗ thông và leo xuống đất theo một trong những chân bàn. Hãy nhìn, bạn thấy đường kẻ tiếp tục chạy ngang qua sàn gỗ, trèo lên tường và tiến vào một bản in bức tranh sơn dầu của Boucher... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Người tù  (truyện / tuỳ bút) 
... Giống như những côn trùng, những con chữ loanh quanh lui tới, càng lúc lại càng xanh xao và kiệt sức hơn. Trước hết, những liên từ sẽ chết... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Câu chuyện không dạy đời  (truyện / tuỳ bút) 
"Tôi đến đây để bán cho ngài những lời trăn trối cuối cùng của ngài," người đàn ông nói với nhà độc tài. "Những lời trăn trối rất quan trọng, nhưng trong giây phút cuối cùng chúng sẽ không bao giờ tự nhiên bật ra đúng như ý ngài muốn, trái lại, ngài mua những lời này và ngài sẽ thốt chúng ra một cách thích nghi vào khoảnh khắc nghiêm trọng ấy để sau này hậu thế sẽ dễ dàng nhìn thấy ngài mang một định mệnh lịch sử"... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Những thảo viên nối liền  (truyện / tuỳ bút) 
... Ông nếm cái khoái lạc có vẻ khá kỳ quặc là vừa đọc từng hàng chữ vừa tự tách mình ra khỏi những sự vật chung quanh, và cùng lúc vẫn cảm thấy đầu mình đang tựa êm ả lên lớp nhung xanh lục của chiếc ghế... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Về truyện ngắn và cực ngắn  (tiểu luận / nhận định) 
[...] tiểu thuyết thắng nhờ đánh kéo dài để lấy điểm kỹ thuật, còn truyện ngắn thì phải thắng nhờ cú đo ván... điều đáng kinh ngạc về những truyện chạy đua với đồng hồ là chúng tạo ra được một cú sét đánh từ một nhúm chất liệu tối thiểu... [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)
 
Mùa của bàn tay  (truyện / tuỳ bút) 
Lúc xế chiều tôi hẳn sẽ mở cánh cửa sổ thông ra khu vườn, chỉ hé một chút, và bàn tay ấy hẳn sẽ dịu dàng leo xuống góc bàn viết, lòng tay hiếm khi chạm vào đó, những ngón tay duỗi mềm và có vẻ như bối rối, cho đến khi nàng đến nghỉ ngơi trên chiếc dương cầm, giữa cái khung ảnh, hay đôi khi trên tấm thảm màu rượu chát. [Bản dịch của Hoàng Ngọc-Tuấn] (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021