thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Ngày nước đục
 
Chúng ta không biết khuôn mặt những bài ca ngày mai chúng ta sẽ hát,
Và những giấc mơ chưa ra đời,
Nhưng chúng ta có thể đo đạc nỗi buồn,
Của những cây kim đồng hồ lúc rạng đông.
 
Tờ lịch nhàu,
Phủ bóng mây trong mắt em,
Người đàn bà và những chất liệu vạn năng,
Ánh sáng và bùn đất,
Làm nẩy mầm một vũ trụ bị hắt hủi,
Vùi chôn những hào quang siêu phàm,
Người đàn bà bị lẫn giữa những đồ dùng gia đình,
Người đàn bà chiếu trong cuộc đời chúng ta một quang phổ đặc trưng,
Của những nguyên tố phóng xạ,
Lưu trữ trong câu ca dao kinh dị,
Bao nhiêu xót xa...
 
Kẻ lặn lội cành tre, eo sèo mặt nước,
Kẻ ngã xuống ao sâu của tiếng thở dài nặng nhọc,
Có lòng nào bơi thoát tăm tối và cô đơn?
 
Chúng ta gieo hạt xuống đáy đêm chờ đoá hoa không tên,
Trổ cánh vào mặt trời nhẫn nhục,
Câu hát ru đứa trẻ muôn thuở trong tâm hồn,
 
Ngày được xây lên bằng những viên gạch hối tiếc,
Đêm xây lên bằng lời ru mộng mơ,
Chúng ta đến cuộc đời có gì đâu ngoài hai bàn tay đá hộc,
Đặt nơi đỉnh góc ngôi nhà Thời gian?
Chúng ta ra đi vẫn chỉ hai bàn tay trút lốt,
Thêm những vết chai lao khổ mỏi mòn...
 
Khuôn mặt bài ca vớt trong một ngày nước đục,
Không đợi phút giao thừa Âm/Dương tôi mới biết,
Tôi biết khi đọc cơn đau và nụ cười bất tử trên gương em.
 
(4/1987)

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021