|
Chuyện người đời thường [22 & 23]
|
|
22. CHUYỆN NÓ Nó nhìn mâm cơm canh rau muống lỏng bỏng
trừng trừng có lẽ nó nhớ
hai mươi năm qua nhanh
Tôi thấy mâm cơm nhìn đăm đăm
nó
xưa lắm mâm cơm sinh viên.
Tôi không thấy nó nhấc đũa
không thấy nó cầm chén
tôi thấy nó nhìn trừng trừng
hai giọt nước mắt lăn xuống
Nó không đói
nó thấy đứa con trai đầu mặc xà
lỏn dúm đất sét đống đồ chơi
điện tử đắt tiền tan chảy trôi đi
tan chảy tiền nhà băng xe hơi mới
tậu trôi đi phấn son môi bà vợ
cô bồ nhí thơm múi mít trôi đi
Mẹ già bì bõm đám rau muống
hai mươi năm qua nhanh
Nó đói có lẽ
nó cầm chén nhấc đũa xới
bữa cơm sinh viên
có kịp chữa lành vết thương nó
dẫu
bản sao?
23. CHUYỆN TÔI Sáng dậy
chiếc bàn trống sạch
đôi khi đậu vài bông giấy ngủ muộn
lạnh lùng dõi sợ hãi tôi
uể oải thức
Tách. Muỗng. Bình trà. Phin. Ly. Giấy. Bút.
xếp hàng
Mặt bàn lầm lì cho phủ đầy
mất khoảng trống
sợ hãi tôi được lấp đầy
khoảng rỗng
Như bao ngày sáng dậy
ly tách bình trà rỗng sạch
đứng nghiêm đợi sợ hãi tôi làm
đầy
tuần tự một
Và trang giấy rỗng sạch
run rẩy ngòi bút sợ hãi tôi
nguệch ngoạc đầy
Sáng rỗng
cử chỉ hôm qua lặp lại
cà phê báo ngồi vào bàn
viết xóa viết
lăng nhăng lắt nhắt
dự án lớn bé trôi đi
Chiều rỗng
ý tưởng nhảy cóc trong hồn
những ý tưởng vụn
manh mún quá các bà buôn chuyến
lại qua.
* * *
Bởi
chỉ còn phiếm thôi
rượu tình cuộc đi phiếm
mơ làm cháy ngữ ngôn
Thức giấc tâm hồn ta
những âm tiết bỏ hoang
vỡ
dòng thơ từ lâu câm nín
Trái đất lão trọc phú ba hoa
vẫn chưa hiểu mình phiếm
Chẳng bao giờ còn ai về tắm dòng sông cũ nữa
gió tát cạn dấu chân
dấu chân nặng âm vang mòn chán
Phiếm như cuộc đi rượu tình
như bài thơ hấp lại
Chẳng bao giờ còn ai có thể bay xa hơn nữa
chúng ta đám thi sĩ ồn ào
không hiểu thơ đang làm phiếm
Hơn cả âm tiết cổ
hơn cả dấu chân phố
Cái chết phiếm ngàn lần hơn.
* * *
Tôi đang làm gì là gì
nhà thơ nhà nghiên cứu nhà kinh
doanh hay miếng giẻ rách. Kiếp trước
chắc chắn tôi là chim kiếp sau
làm loài ếch có lẽ kêu ồm
ộp ngoài mưa
Trí thức không hẳn trí thức
truyền thống không thật truyền thống
thi ca vắng mặt thi ca
Tôi kêu ồm ộp trong mưa thật
to
Tôi đang ở đâu có gì
lang bạt chiều Hội An Hà Nội
lạnh run đêm Kumamoto
chết đói đường phố Kandahar
tôi bay sương mù Đà Lạt
1957 tôi đẻ ở Phan Rang
năm 1257 tôi sinh tại Mĩ
Sơn ngày 20 tháng 9 đúng
bảy thế kỉ sau tôi ra đời
trong làng vô danh tận Brasil
Tôi không bay nữa tôi không
còn phải kêu ồm ộp nữa. Tôi
bước đi.
-----------
Đã đăng:
|