thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Gửi Anna Akhmatova | Những người hành hương
Bản dịch Hoàng Ngọc Biên
 
JOSEPH BRODSKY
(1940-1996)
 

Gửi Anna Akhmatova

 
Nghển cổ lên trời những con gà trống sẽ gáy,
qua những đại lộ sẽ rào rạc tiếng nghiến của giày ủng,
những con ngựa màu ngọc bích sẽ lấp lánh
vào chính giờ chết của chúng ta.
 
Cây sáo thần sẽ thổi lên qua những phố hẹp,
súng ngắn sẽ nổ ra những tiếng cười
trên sông đào gần những cửa kính rung rung,
căn phòng sẽ tràn ngập ánh sáng,
 
Và sẽ bước giẫn qua những bụi cây
là những người lính vô hình của mùa hè nóng cháy,
dọc theo những lối đi cỏ cắt sát đất
như bóng những con tàu hìng quả trứng.
 
Như thế sẽ tiến lên thế kỷ vàng hai mươi mốt
trên con đường mòn chói chang nắng đỏ
lật đổ vũ trụ trong sương mù
để trả lời những câu hỏi và những câu nguyền rủa.
 
Nhưng trên quảng trường kiến nghị trước khi đêm tới
bà sẽ đến không có ai theo, một mình,
trùm một chiếc áo choàng xanh, như ngày xưa,
muôn đời không có nịnh thần,
                                    không có chúng ta.
 
Bà chỉ có trong tay một cái loa nhỏ bằng giấy
một chiếc taxi cuống cuồng theo dõi bà từ xa,
nước rùng mình và ngời sáng hai bên người bà,
trên mặt nhựa đường lủng lẳng những dây điện thoại.
 
Bà sẽ ngẩng khuôn mặt sáng lạn của bà lên
tiếng cười của bà vang như một tiếng khóc vĩnh biệt
và trên chiếc cầu còn hơi ấm một tiếng thì thầm âm ỉ,
phù du sẽ làm đảo lộn cả thành phố.
 
Tôi chưa nhìn thấy, tôi sẽ không nhìn thấy nước mắt bà,
sẽ không nghe thấy tiếng bánh xe lăn lao xao
đưa bà về phía vịnh và những hàng cây
qua khắp đất nước không có được một bức tượng của bà.
 
Anna Akhmatova, 1921.
 
Trong một căn phòng hẹp và không có sách,
không có nịnh thần – họ không đến với bà được nữa –
hai thái dương bà nằm giữa hai lòng bàn tay,
về chúng tôi và sẽ viết theo đường vòng.
 
Và bấy giờ bà sẽ nói: Chúa ôi, trời ơi,
khoảng không trống vắng ấy nay chỉ còn là xác thịt
của những linh hồn bị thiên hướng của mình phản bội.
Chẳng phải là Sáng tạo mới của người.
 
 

Những người hành hương

 
Trước sân vận động và đền miếu,
trước nhà thờ và quán rượu,
trước những nghĩa địa phong lưu
trước những dãy chợ lớn,
trước sự bất hạnh và sự thanh thản,
trước Rome và trước La Mecque,
cháy bỏng dưới nắng xanh mặt trời,
họ đi khắp cùng thế giới
những người hành hương.
 
Họ là những người què cụt, lưng gù,
là những người đói khát, rách rưới,
trong đôi mắt hoàng hôn say ngủ,
trong trái tim lạc lõng buổi bình minh.
Phía sau họ những sa mạc ca hát,
và những ánh chớp lóe sáng,
dưới bước chân họ những ngôi sao thức dậy,
và chim chóc thét vào tai họ
rằng thế giới sẽ không thay đổi.
Không. Nó sẽ không thay đổi.
Tuyết sáng rỡ
dịu dàng mà vô định,
thế giới sẽ không ngừng nói dối,
bất động trong vĩnh cửu của mình
dễ hiểu có lẽ
nhưng tuyệt đối vô hạn.
 
Vậy thì tại sao tin ở mình?
Tại sao tin ở Thượng đế?
Chúng ta chỉ còn mỗi
phiêu lưu và ảo tưởng.
Và những hoàng hôn nổi lên mặt đất,
và những bình minh đăng quang mặt đất.
 
Mặt đất được tưới bằng máu của người lính,
kích động bỏi tiếng thét của nhà thơ.
 
 
---------------------------------
Trích Tĩnh vật và những bài thơ khác, thơ Joseph Brodsky do Hoàng Ngọc Biên
tuyển dịch, Nhà xuất bản Thuận Hóa - Huế, 1991. Hai bài thơ trên được dịch từ
bản Pháp ngữ của Jean-Jacques Marie trong tập Collines et autres poèmes,
Joseph Brodsky, Éditions du Seuil, 1966.

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021