|
Nhớ Apollinaire | Người phiên dịch chính mình
|
|
NHỚ APOLLINAIRE tôi thấy cầu Mirabeau ngủ mơ trên cầu Tràng Tiền
sông Seine trôi trên sông Hương
người con gái mắt xanh đầu thế kỷ
áo sương tím mờ đang chèo thuyền về cửa Thuận An
tôi thấy Apollinaire trong đêm Francophone
trên môi em gái Huế
chùm thạch thảo của mùa thu đã chết
phục sinh tiếng đàn chàng Phạm hát tình ca
không có lý trí kép nào đẹp đôi hơn Huế-Paris
những xứ sở ngon hơn rượu ngon và đẹp hơn gái đẹp
không có đổ vỡ kép nào to lớn hơn
khi anh chẳng biết yêu em, em chẳng biết yêu anh
trên dòng thời gian xanh
em trôi đi trong anh
sông Seine trôi trong sông Hương bóng đền đài lưu lại
tôi cất bước vô biên. Em không thể quay về thời con gái...
ôi Apollinaire
cứ như biển gặm dần lục địa hồn tôi!
NGƯỜI PHIÊN DỊCH CHÍNH MÌNH
Nhớ Trần Dần
Mưa rơi không cần phiên dịch
em làm sao phiên dịch đời anh
một khối đá câm
tạc thành ngôn ngữ
một đối thoại câm
thốt ra con chữ
anh phiên dịch chính anh người người lớp lớp
anh phiên dịch chân trời đồng nghĩa với người bay
em từ Huế
anh dịch: Nhân loại tím
giờ mồ anh hoa viếng thành núi lớn
hoa không cần phiên dịch phải không anh?
thi sĩ hỡi, bao giờ anh trở lại
cầm trên tay Mùa sạch mở từng trang!
Trong tập thơ Nương thân (1999)
|