thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
NGƯỜI TỬ TÙ [chương 4-6]

 

Đã đăng: [chương 1-3]

 

4

 

Người tù thức dậy sau khi đã thiếp đi một lúc. Anh mơ hồ nhớ lại giấc mơ không rõ rệt, những hình ảnh nhập nhoà cùng những thanh âm khi chìm khi nổi. Anh cảm giác ở trong anh vừa nở ra thơm ấm, một diều gì đó rất lạ xa nhưng cũng lại mau chóng lụn tàn hút mất.

 

Anh trơ ra giữa một nhà mồ bằng kiếng với tay chân buồn rầu thừa thãi như không phải của chính anh. Nó nhàu nhò. Nó héo úa. Nó hôm nay không phải nó hôm qua và cũng chẳng phải của ngày mai. Nó là hiện thân của một cái gì không hình thù mặt mũi. Nó có vẻ rất gần với sự chết. Hay là sự chết đang nẩy mầm mọc rễ trong châu thân anh?

 

Anh đứng dậy một cách khó khăn, bởi vì cái xác buộc ngửa trên lưng cứ nhùng nhằng kéo anh xuống thấp. Anh nghe tiếng ọc ạch, óc ách từ cái bụng căng chướng như một mặt trống. Một mùi hôi gắt, đậm, tưởng như sờ nắm được làm anh nghẹt mũi. Anh váng vất, ngật ngừ. Những con sóng kỳ lạ vẫn không ngớt trào lên trong anh khiến ruột gan đảo lộn. Anh muốn nôn, nôn, đến cả mật xanh mật vàng, nôn luôn tim óc, nôn luôn những tháng ngày xưa cũ mà anh đã từng nâng niu trân quý.

 

Anh cố gắng thử bước vài bước và anh tuyệt vọng hiểu rằng, giả dụ trước mặt anh không là núi đá kheo khu mà là dịu êm một triền cỏ mênh mông và cho dù đời sống chỉ cách anh một tầm tiếng gọi, anh cũng khó lòng đào thoát được. Anh đứng lặng thinh giữa đêm cũng thinh lặng, miệng nhay nhay như đứa bé đang nằm bú tay dưới ánh đèn. Anh mong trời mau sáng để lại nhìn thấy ánh mặt trời.

 

Bất chợt anh rướn người lên, toàn thân rung động như một cái cây bị gió lắc lư. Anh vừa nghe vang dội một tiếng động của đá vỡ trong khe núi sâu. Tiếng dội mạnh đến nỗi những vì sao cũng rung rinh và lả tả thưa dần như đang rụng xuống.

 

Đá chết

Đá tự đập vỡ mình và gầm rống như sư tử cùng đường

Đá đánh rơi mình trên những tảng đá khác, vẫn chưa hết thói quen so bì kèn cựa, nhảy tưng tưng như một quả bóng bằng đồng trước khi chịu vỡ tan thành sỏi.

 

Có một chút gì vừa ồ ạt vừa bi phẫn trong tiếng dội mỗi lúc một hỗn độn, như thể đó là tiếng thét liên hồi thoát ra từ một lồng ngực bị ép chặt đến cả  ngàn năm. Chút gì vậy? Hay là những tảng, những khối ù lì, câm nín kia thực ra vẫn có một đời sống. Và đời sống ra sao? Phải chăng một đời xanh gờn gợn và giá băng đờ đẫn, một đời góc cạnh cứng nhọn như cõi lòng tịch liêu chỉ thuần lý trí một chiều? Một đời sống không chuyển dịch chỉ biết âm ào quát tháo, chi biết áp đặt, chỉ biết trừng trị, không phải một đời mà cả triệu đời, đang khốc liệt giẫm đạp những mầm sống non tơ khác. Những đời sống ấy càng cao lớn càng vững chắc, thì những cuộc đời khác mong manh như cỏ dại làm sao sống được?

 

Tiếng dội khá lâu mới chịu im hẳn nhưng trong tim anh vẫn còn ùng ục âm ỉ, còn trầm thống ngân vang cho đến khi mặt trời lên.

 

Cảm thấy khó chịu vì đứng lên cũng chẳng ích gì, anh lại ngồi xuống. Đêm trên cao cũng dần dà xuống thấp. Giống như một con nước rút, đêm để lại trên bầu trời những vệt đen bẩn thỉu như một bãi biển đầy rác. Dù vậy, những luồng sáng yếu ớt nhưng ấm áp quét ngang bầu trời vẫn là một đổi thay sinh động khiến lòng anh dịu xuống. Anh cảm thấy mùi vị của đời sống hãy còn lẩn trốn ở đâu đó và anh yên ổn đợi chờ.

 

Đúng vậy, một lúc sau, nền trời trước mặt anh ửng hồng như đôi má tươi non của thiếu nữ. Anh hiểu rằng mặt trời vẫn mọc lên ở đằng đông một cách uy nghi đường bệ sau khi đã phái những đạo quân ánh sáng đẩy lùi bóng tối về tận ổ hang của chúng. Và mọi sự xem ra có gì thay đổi mấy đâu. Đêm vẫn tàn và ngày lên. Mặt trời vẫn mọc ở nơi thường mọc. Và cái dấu hiệu đầm ấm cũng hứa hẹn một ngày đẹp trời để cho đời sống thường hằng lại bắt đầu bằng những nhịp điệu tuy quen nhưng không nhàm chán, một ngày làm việc, ăn uống, nghỉ ngơi và ân ái.

 

Nhưng đó là một ngày rất bình thường, rất thân quen của mọi người chứ không phải của anh. Một ngày của anh chỉ có nỗi đau và nỗi nhục. Chỉ một mỉnh trơ trụi cùng với cái xác đang thối rữa trên lưng. Anh như con thú bị cạo trụi lông tách ra khỏi bầy đàn. Anh sẽ làm được gì trước một ngày mới đã bị đóng đinh dấu ấn tù đày? Sẽ ngồi đây cho đến khi chảy mỡ hay lếch thếch bò đi? Mà đi tới những đâu và tới để làm gì khi trước mặt sau lưng bên trái bên phải đều là đá?

 

Anh mệt phờ, ngán ngẩm. Nỗi khổ nhục mà anh phải chịu đựng cứ đầy lên theo từng nhịp thở. Nó nhầy nhụa, è ạch. Nó không nguyên do, không kích cỡ, nó không là định mệnh, nhưng hiện tại nó là của riêng anh. Chính vì vậy mà anh cảm thấy nơi nhà tù vĩ đại không chấn song này, mọi cái nhìn đều bị hất ngược về tận cõi lòng mênh mông tuyệt vọng. Con người đành phải căng lớn hai con mắt của mình ra, chong chong nhìn cho đến ứa máu cái thực trạng nóng bỏng bơ phờ, khiến tâm hồn rưng rưng bốc khói. Con người đành phải tra vấn, tự khảo tra chính mình, tự nguyền rủa chính mình để rồi sau đó, nằm dài đờ đẫn như con chó bị ăn đòn nằm liếm vết thương. Sẽ có một lúc nào đó con người sẽ ngất ngư trong một cơn cuồng điên xoay tròn thân phận mình như một con gió trốt. Sẽ phải vùng dậy thoát ra nếu không muốn bị xéo giày mục rã.

 

Mặc dù với những ý nghĩ cay đắng, nhưng trong buổi bình minh yên tịnh và có vẻ như tươi mới này, người tử tù vẫn cảm thấy tâm hồn mình cao vút như đỉnh trời đang bắt đầu rực sáng. Anh hiểu là chưa, những thử thách cam go nghiệt ngã mà anh phải chịu đựng, thực ra hãy còn ẩn mình chờ đợi như thể một con chồn tinh quái biết né sợ cây gậy quyền phép của một vị đạo nhân. Và, tất cả sẽ thực sự tung hoành, sẽ dọc ngang quậy phá khi mặt trời treo cao bỗng nổ lớn như một tiếng pháo lệnh, cho cuộc giác đấu không cân xứng giữa con người bé nhỏ và chính mặt trời vĩ đại, mà đấu trường là cái lòng chảo khổng lồ này và khán giả là những tượng đá đủ hình thù quái dị đang đứng san sát lầm lì kia.

 

Anh nhìn xuống thân thể mình nhằng nhịt những thừng những xích, nhìn những cẳng chân cẳng tay căng bóng của xác chết, nhìn cái bầu đựng nước lủng lẳng bên hông, nhìn những chiếc bánh cột thành chùm và cây gậy của lữ hành mỏi mệt. Nhìn và tự hỏi người ta muốn gì với những thứ ấy. Cho phép anh đào thoát hay kéo dài những khổ đau? Như một con thú bị lột sống da lông rồi thả ra cho chạy. Chạy rồi ngã, rồi lại chạy cho tới chết. Như thế là cố tình cười cợt, sỉ nhục anh. Như thế là tận cùng cái ác.

 

Và kìa, mặt trời sau cùng vẫn mọc lên, đỏ và bóng láng. Người tù ngắm cái khuôn mặt tròn đầy quen thuộc kia, cảm thấy đau thắt khi nghĩ rằng cái nguồn sống mênh mông bất tuyệt ấy, với anh lúc này, là cả một thách đố kinh hoàng. Mặc kệ, anh uống một ngụm nước và rắn rỏi đứng lên. Anh nhìn thẳng mặt trời, nhìn đăm đắm cái khuôn mặt luôn được lau chùi bằng lửa đỏ và anh cảm thấy không thể nào chối cãi sự thân thiết đã có tự bao giờ giữa anh và mặt trời.

 

Anh muốn cất tiếng chào như trước đây mỗi sáng thức dậy anh vẫn chào mừng. Anh bước tới một bước, với tất cả lòng biết ơn, anh nói, chào bạn. Nhưng đột nhiên anh thấy mặt trời đổi khác, không chỉ một mà cả trăm cả ngàn, những khuôn mặt đầm đìa máu, cùng phát ra những giọng cười si ngốc phun thẳng vào mặt anh những búng lửa nóng ran. Anh hiểu cái bản án lạ lùng nhất thế kỷ đã bắt đầu có hiệu lực và mặt trời trở thành một tên cai ngục cay nghiệt độc ác nhất. Anh cảm thấy chưa có sự ngây thơ nào lại dại dột và bi thiết như niềm tin của anh đối với mặt trời. Anh đánh rơi cây gậy trong tay mình, lòng bỗng lạnh như đã chết tự bao năm.

 

 

5

 

Mặt trời

to tròn và đỏ như trái tim vừa mới cắt

mặt trời thở phì phì như một loài rắn độc

mặt trời khạc từng búng lửa chang chang

mặt trời nhổ từng bãi đờm ướt máu

cái miệng mặt trời nở tràn cả khuôn mặt

một cái miệng sâu dài không lưỡi không răng

và gầm rống như cọp beo

và si ngốc như đười ươi

mặt trời cười sặc sụa từng cơn điên hí hửng.

 

Cả thung lũng đục ngầu và đỏ khé này

cả những núi non lầm lì xụ mặt kia, đang bốc cháy dưới những trận cười đổ lửa

đất cháy để trở thành gươm đao

đá cháy để trở thành quân canh lính giữ

đất và đá đã cháy thiên thu và đã chêt không biết mấy triệu lần

vì đã chết

nên không biết thế nào là niềm ước mơ và hạnh phúc tột cùng của những cơn mưa lũ, nỗi hân hoan của những trận gió dài trĩu nặng hơi nước, vẻ xanh tươi thắm thiết của ngàn ngàn bãi cỏ non tơ, mùi thơm trong sạch nhẹ nhàng của những loài hoa nhỏ dại, vẻ sừng sững âm u của ngàn sâu bóng cả

đã chết

và từng chết bao nhiêu tháng năm, nên không biết được thế nào là nỗi niềm mê đắm cũa những giọt nước run rẩy trườn qua thân mình, niềm tin yêu rung động của muông thú khi bước chân giẫm đạp đùa vui

chết trơ trụi

chết vô duyên nên chẳng thể nào nghe được tiếng chim ca vang lừng, những giọt sương rơi rụng và đến cả những khẽ run của chiếc lá xa cành

đã chết

và giờ đây khô cứng như một người bị róc hết cả tuổi ấu thơ, róc hết những niềm yêu niềm nhớ chỉ còn trơ cái khuôn mặt bị sị đầy những lỗ hang dục vọng và những nếp nhăn nham hiểm, chỉ còn lại cái phần xác nồng tanh đến lợm giọng, một nhìn phải quay mặt ngó lơ, hai nhìn phải giật mình bỏ chạy.

 

Cả miền đất trùng trùng trùng những núi non chai cứng nghiệt ngã kia đã là cái hí trường cho mặt trời năm năm tháng tháng cợt cười gào thét, là những cái bia to tướng cho mặt trời hung hãn bắn vào ngàn mũi tên lửa, là những hình nộm đứng trơ cho mặt trời vung gươm tập chém, là quặng trong lò luyện đang tới giờ nung chảy.

 

Mặt trời, vì vậy, thực sự là chúa tể của cái vương quốc tịch liêu này và trong cái thung lũng đỏ khé giống hệt cái miệng to rộng của mặt trời, chẳng một thứ gì có thể sinh sôi nhưng cũng chẳng một thứ nào bị biến mất

Mặt trời như hiện hữu suốt 24 giờ, nên dù đêm đã từng chan rưới biết bao giọt sương tinh khiết, như hơi thở của trời cao đọng lại, cũng chẳng còn được chút gì

Đất chưa mát mình mẩy đất, đá chưa láng lai hồn đá, thì mặt trời khốc liệt đã quạt xuống từng cơn lửa dữ

Và tồn tại thế nào được, khi những giọt sương mảnh khảnh yếu đuối thế kia, khác nào những thiếu nữ mong manh trong tay một thằng dâm bạo

 

Và gió

những cơn gió lên cao tót vời đã bị mặt trời phùng mang trợn mắt gầm rống  đến nỗi gió nổi cơn điên, lông lốc quay cuồng, rồi nằm dài đờ đẫn trên những bức tường đá, hay lẩn trốn vào các khe sâu, khóc than một mình cho đến khi tỉnh lại,

thì gió đã không còn là gió,

tả tơi bơ phờ,

chỉ còn một chút lắt lay như một người đợi chết.

 

Như thế, cuối cùng người ta nghĩ rằng cả cái thung lũng kỳ bí này là quê hương đích thực của mặt trời, rằng mặt trời không mọc lên từ phương đông và lặn ở phương tây, mặt trời mọc lên chính nơi đây và cũng lặn xuống nơi đây

chính giữa cái rốn đỏ quạch này mặt trời xé lòng đất vọt lên rồi lại chui tọt xuống đất như một loài yêu quái

bởi đó, không nơi nào trên quả đất ưu phiền này lại trần trụi, trọc tròi như ở nơi đây, không nơi nào mặt trời cuồng bạo và nham hiểm như thế.

 

Mặt trời

ngươi có phải là con quạ vàng khè mà Hậu Nghệ đã bắn năm nào giờ bỗng dưng tái sinh quấy phá?

Ngẫm cho cùng, chính ngươi đã tự treo cổ ngươi, chính ngươi đã tự huỷ diệt ngươi và triệu triệu sinh linh khốn khó

Ngươi có biết vậy không, hay ngươi vẫn dương dương tự đắc, dương dương kiêu hãnh và gầm rống hầm hè?

 

Và như thế là hết, đã hết

và như thế là mất, đã mất

những bình minh bát ngát trên biển khơi, khi đó mặt trời trần truồng và quyến rủ biết ngần nào, làn da của mặt trời nhỏ mịn đến nỗi có thể trông thấy cả những sợi gân li ti, mặt trời dễ thương bước đi núng nính trên đầu những ngọn sóng như một cô gái vừa bắt đầu biết làm dáng

Và trên những cánh dồng xanh ngút mắt, những dòng sông xa tắp đôi bờ, mặt trời thường khi ướt máu như hài nhi vừa lọt từ lòng mẹ, chưa biết khóc cười, chỉ biết ngo ngoe cái miệng đỏ xinh bé xíu

 

Những bình minh như thế, mặt trời đã mọc lên gợi cảm xiết bao!

Mặt trời vừa mãnh liệt, vừa dịu êm, hiện ra như một nguồn phúc vô biên, hơi ấm của mặt trời đã hé mở đôi lá non của hạt mầm đang ủ mình trong đất, đã tô son vẽ mày cho những ngọn tháp thiên thu dầu dãi, đã làm tuôn chảy láng lai màu xanh đậm mát của núi rừng và sông biển.

 

Và, những cụ già hom hem mừng rỡ vì sống thêm được một ngày, những thiếu nữ chưa chồng náo nức đi thay áo mới

và những chuyện gì đang xảy ra cho những cặp vợ chồng trẻ, chuyện gì vậy cà, cứ xem cái vẻ ngượng nghịu đầy ẩn ý của nàng, cái mỉm cười ý nhị, cái nguýt chứa chan, cái hất tay giẫy nẩy bên cạnh anh chàng hơi mỏi mệt nhưng vẫn muốn nọ kia

và những anh chàng chưa vợ, họ làm gì thế, sao họ kêu hú hu về phía những cô nàng có đôi mông óng ả và những bước đi như rắn

cho đến cả chó mèo trâu bò gà vịt, tất cả đều cùng tươi trẻ đầy sức sống dưới ánh mặt trời vừa toả sáng kỳ diệu như phép màu, tất cả vẫn không ngớt hoà tấu kỳ cục sai âm luật và tiết điệu, chỉ được cái vui nóng sốt rộn ràng,

những tiếng mi eo mi eo, những tiếng gâu gâu gâu gâu, những tiếng nghé ngọ ngây ngô và tiếng gáy rền vang cao vút, tiếng gáy mạnh, đậm và đầy nhiệt tình của anh gà trống luôn kênh kiệu vì bộ mã diêm dúa lại càng thêm diêm dúa nhờ ánh mặt trời,

tiếng gáy như một hồi kèn thúc quân.

 

Và, dưới ánh mặt trời thân quen, người ta bắt đầu một ngày mới thân ái và tự nhiên, người ta đi chợ búa, ra đồng, hay lên rừng xuống biển, đều cười nói xênh xang như đứa trẻ vừa được may áo mới,

một ngày bình yên ran ran trong nắng với nền trời xanh như một niềm an ủi, với gió đùa nắng lao xao trên những hàng cây, với vợ chồng tình sâu nghĩa nặng, với con cái đỏ thắm ruột rà, với tình tự đắm say ở đầu ghềnh cuối bãi, với những yêu ghét giận hờn và mối thù truyền kiếp,

đã đầy dần như rượu chảy trong vò,

đã căng dần như trái cây đang chín.

 

Và như thế, mặt trời giống như một anh chàng chăn chiên hơi cô độc nhưng không buồn, từ trên trời cao nhin xuống khoan dung cho dù có hơi giễu cợt và ranh mãnh, vì dưới bóng mặt trời chỉ trong một sát na, đã có hằng bao nhiêu chuyện buồn vui của cái đám nhân loại vừa giàu có vừa đói khát, vừa phè phỡn vừa gầy còm, vừa đáng yêu mà cũng vừa đáng ghét, lúc nào cũng kêu be be như một bầy chiên vĩ đại.

 

Cứ như thế, một ngày bình thản trôi qua, cả muôn người và muôn vật đã rất nên hạnh phúc,

cho tới buổi chiều

cho tới hoàng hôn lộng lẫy mênh mông,

cho tới lúc mặt trời hơi âu sầu và mỏi mệt, hơi lạnh lẽo vì cô độc,

mặt trời nằm chênh chếch trên đầu núi, như một người già tựa đầu lên cái sinh phần của mình, chờ đợi giấc ngủ ngàn thu,

đẹp và buồn biết chừng nào giấc ngủ cô tịch của mặt trời, sau khi đã thổi sinh khí vào đời sống suốt một ngày ròng rã,

mặt trời yên lặng khuất dần,

mặt trời mỉm cười tạm biệt đời sống,

trang nghiêm và thánh thiện như Đức Cồ Đàm nhập diệt,

mặt trời sẽ ngủ giấc ngủ của chiếc lá,

bóng đêm,

dù vậy vẫn chưa dám hỗn hào dâng lên,

hãy còn mắt nhìn của mặt trời trên lá cây, rừng núi, ruộng đồng và chiếc bóng của mặt trời ánh lên thinh không như có hằng hà sa số Phật,

và con người nói gì trên cõi nhân gian, phải chăng là một lời chúc thì thầm, xin mặt trời hãy ngủ ngon và ngày mai nhớ thức dậy.

 

Nhưng hôm nay và nơi thung lũng ngục tù này, mặt trời không phải thực mà là giả,

và chỉ có thể nghe được lời này,

hãy cút đi và đừng bao giờ trở lại.

 

 

6

 

 

ồn ào như những người bạn lâu ngày mới gặp nhau, những cơn mưa đầu mùa cũng kéo tới ồn ào và tươi vui như thế, những cơn mưa nở trắng như cả một rừng cúc trắng mênh mông và mùi thơm của nước mưa thấm qua lá tranh khô và những bông lau trắng ngẩn ngơ như một cái vẫy tay của kẻ gọi đò trong những ngày đông lạnh, những cơn mưa hào sảng đã xối ướt cả thân thể ta và nàng

ta đã làm gì

và nàng đã làm gì

sau khi đã nằm lặng thinh trên đỉnh đồi nhìn con diều giấy

ta đã hỏi nàng có muốn diều lên đến tận mây xanh

lên cao và lên cao mãi

nhưng nàng im lặng lắc đầu

một lúc sau, nàng nói, lên cao để làm gì khi mắt mình chẳng nhìn thấy được, em không thích chơi diều đứt dây

ta cũng vậy, ta chỉ muốn sống một cuộc đời vừa phải, một hạnh phúc mỏng mảnh vừa tầm, không xe cả lòng mình thành sợi chỉ dài để thả trái bóng hão huyền lên chín tầng mây, ta phải đi chân trần trên cuộc đời này, phải xắn cao ống quần lên mà cất bước, lúc mệt mỏi cứ ngồi phệch xuống đất mà nghỉ ngơi hay thoải mái nằm dài trong lòng nó

và cuộc đời nồng ấm nào có xa lạ gì với ta, đang nằm sát bên ta hé đôi môi xinh ấm đợi chờ

ta hôn nàng

hôn nhẹ hều dè sẻn,

như đứa bé chưa muốn ăn hết chiếc bánh trong tay mình

ừ, thì hôn nhin nhín, hôn chút chút

hôn cho đỡ thèm

môi nàng thơm như nước mưa chảy qua những cánh hoa hồng thơm ngát và ta nhẩn nha liếm từng chút một như uống mật ong

những cơn mưa đầu mùa đã bất ngờ kéo tới

thực ra, cơn mưa đã báo trước bằng hơi thở mát lạnh và ta chẳng việc gì vội vã trong khi nàng mỉm cười chờ đợi

chúng tôi đã hôn nhau giữa lúc những giọt mưa reo vui nổ giòn trên khuôn mặt hai đứa, những giọt mưa như muốn xé rách quần áo chúng tôi, len lỏi vào tận những nơi sâu kín cho đến khi nàng cảm thấy giật mình e thẹn, vụt chạy đi mà vẫn không giấu che được hết đôi mông núng nẩy rất phì nhiêu

cho đến khi về được tới nhà thì cả hai đều ướt đẫm, tất cả những gì xinh đẹp nhất của nàng đều lộ ra đến nỗi có thể sờ nắn được          

ta giục nàng đi thay quần áo

và ta nghe nàng cười khúc khích khi thấy mình xúng xính trong bộ đồ mới rộng rinh của ta, nàng reo lên ngộ quá, nhỡ có ai vào thì sao

nhưng chẳng có ai thèm vào

và cơn mưa đã đến lúc nhè nhẹ buồn buồn như thể những người bạn nhậu xong nằm lăn ra ngủ,

ngáy khò khò

lửa đã được đốt lên và chúng tôi ngồi sát bên nhau

chúng tôi hong tay lên lửa rồi áp lên thịt da của nhau, một đôi khi nàng đè mạnh tay tôi sát ngọn lửa hơn để phạt tôi vì cái tội đã áp cả hai bàn tay thô ráp lên đôi vú nhỏ nhắn và kiêu hãnh của nàng

khi đó, tôi nhớ tới những ngày tấm bé đã tắm không quần áo cùng nàng, tôi là nước và nàng cũng là nước

và lúc này nàng toả mùi thơm như hương đồng lúa trỗ, chẳng mấy nữa nàng sẽ đến ở hẳn trong ngôi nhà nhỏ này và điều đó giản dị tự nhiên như mưa là phải rơi xuống đất,

như sông suối là phải chảy

và cũng bên ngọn lửa thơm mùi nhựa cây, giữa lúc những cây củi nhỏ đỏ rực thành than, khuôn mặt hai đứa nhập nhoà trong ánh lửa lung linh, tôi trông thấy đôi mắt nàng sáng ướt nhìn tôi cũng rực đỏ như đang bốc cháy và chắc nàng thấy tôi cũng vậy, tôi nghe nàng thì thào

anh muốn chúng mình có bao nhiêu đứa con

bốn đứa, có lẽ thế

em cũng muốn như vậy

có tham lam quá không

không đâu, bốn đứa mới chia hai được chứ

sao lại chia hai

chia để đánh nhau chơi ấy mà, em yếu hơn chọn hai đứa trai, còn anh hai đứa gái

a, vậy thì tập đánh nhau trước đi

tôi đã rất nhanh ôm gọn nàng vật xuống, nằm đè lên

tôi nghe nàng hét la giãy giụa, nhưng thịt da nàng lại đỡ nâng tôi âu yếm

thân thể nàng nhỏ, thơm và ấm nóng, quấn quít cùng thân thể tôi như muốn bứt tung cả quần áo

chúng tôi là hai con sông nhỏ xa nguồn, suốt một quãng đường dài chảy bên nhau, giờ sắp hoà thành một để đủ sức chảy vào biển rộng

suốt đêm hôm đó, chúng tôi đã nuôi mãi ngọn lửa êm đềm ở giữa nhà, suốt đêm chúng tôi đã ôm lẫn nhau giữa lúc tiếng mưa không ngừng thủ thỉ kể cho ngọn lửa nghe những chuyện dọc ngang trời biển và tôi không bao giờ quên được tiếng đập nũng nịu của trái tim nàng bé nhỏ

một đôi khi tôi nhìn thấy thân thể nàng sáng rực lên, ngực nàng thơm như là sáp quý và bụng nàng trơn mát như thạch

và ở những nơi mê đắm như thế, những nơi mà người con gái hằng nâng niu để đợi chờ, không biết tại sao tôi chỉ có thể đặt đôi môi kính cẩn của mình lên, ngoài ra không làm điều gì xúc phạm

lửa bên ngoài, lửa trong tôi và nàng không hiểu sao chưa đốt cháy được chúng tôi

có lẽ vì đêm thanh khiết quá, đêm thiêng liêng đầu đời đã nâng chúng tôi lên đỉnh trời thanh tịnh

cho đến sáng ra, trong khi đất trời cỏ cây tươi mới, chúng tôi cũng cảm thấy mình mới tươi trẻ trung, chúng tôi nhìn thấy trong mắt nhìn của nhau. lòng biết ơn còn bao la hơn cả tình say đắm.

 

[còn 8 chương]

 

 

------------

Đã đăng:

NGƯỜI TỬ TÙ [chương 1-3]  (tiểu thuyết) 
... Ý nghĩ đầu tiên buồn bã lướt qua đầu óc anh, vẫn là tù ngục, mặc dù nơi đây khác xa với cái ngục đá mà anh đã từng bị giam giữ. Anh thấy mình bị úp chụp bởi một chiếc lồng, tuy rộng lớn nhưng, thực ra, còn đáng sợ hơn cái nhà ngục với tường cao hào sâu. Bởi ở đó, cái hy vọng vượt ngục cho dù bị tạt nước vẫn cứ âm ỉ như tro nóng và vẫn có thể bùng cháy thành ngọn lửa. Còn ở đây, làm sao anh thắp được chút lửa mong manh, trong khi núi non kheo khu cứ như lớn thêm từng phút từng giờ và mặt đất thì cứ tụt xuống sâu hun hút... (...)

 

 

-------------------------

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021