thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
BÙ KHÚ TIÊN SINH [chương 14 & 15]

 

Đã đăng: [chương 1 & 2] - [3] - [4]

 

14.

 

Trong góc tối của một cuộc vui đã tàn Đào tìm thấy người đàn bà ấy. Cơn điên đã đi qua, bỏ lại những cái xác đẫm men rượu, phiêu hốt trong ảo giác ma tuý, nằm la liệt trên sàn nhảy. Cuộc thảm sát của tiết tấu, ánh sáng và chất kích thích đã bày biện trên chiến trường của nó những cá thể im lặng, nằm ngồi trong nhiều tư thế. Tất cả đang chìm đắm trong cõi riêng ma quỷ, đồng bóng.

Chỉ có Ngọc là tỉnh táo. Tâm hồn cô cạn khô như đáy một con sông đã bốc hơi trong sa mạc đổ lửa. Và cô ngối bất động như cây xương rồng tàn héo.

— Em ngồi với chị được không?

— Ngồi đi. Em đến đây làm gì?

— Em đi tìm chị. Mọi người đã bị bắt hết rồi.

— Vậy tìm chị để làm gì?

— Để cứu bố.

— Thế thì ai cứu mình? Có thể cứu được một xã hội quỷ quyệt không? Có thể thoát khỏi quyền lực của bọn Mafia không?

— Vậy phải làm gì?

— Chạy trốn.

— Trốn ở đâu?

Hai người đàn bà trẻ bước ra khỏi vũ trường lúc gần sáng. Đường phố ngái ngủ trong cơn gió bấc nhẹ nhưng cũng đủ rải những lá khô trên cao bay nghiêng nghiêng xuống. Bầu trời xám đục, vương vấn một chút sương mù. Có lẽ họ là những bộ hành đầu tiên của con đường. Họ đi chậm, đi lẩn vào buổi sáng, đi lẩn vào những cơn gió.

Ngọc nói:

— Thôi, chúng ta chia tay. Chị sẽ về quê.

Đào im lặng. Buổi sáng co rúm lại. Buổi sáng làm cho cô gái xanh xao, mong manh.

— Còn em, không biết đi đâu.

 

15.

 

Bù Khú đang nằm trên cái bục xi-măng lở lói trong một trại cải tạo sâu trong rừng. Lão cố ngủ nhưng không ngủ được vì mấy thằng tù trẻ đang đánh bài, la lối, tranh giành mấy cái tàn thuốc rê, mấy miếng kẹo đậu phộng.

Bù Khú nằm ngửa, lơ mơ nhìn mái lá trên cao, lão mơ hồ về thân xác của mình, thấy như nó đang mùn ra, lạnh tanh như miếng gỗ mục bị sóng đánh dạt lên bờ biển.

Lão câm lặng, chậm chạp như con rùa đen, như cục đất thó lẫn lộn dưới chân tường trại giam.

Lão bị ném vào nhà tù này như một bãi cứt thải ra từ con cò vừa bay qua đây. Con chim lớn màu trằng ấy không nhớ gì đến cái của nợ vừa thải ra ấy. Và chắc cũng chẳng có ai biết đến cái bãi phân vô định này.

Bù Khú đã bị thất lạc, bị đánh mất, xấu xí, vô giá trị, thừa thãi và có mùi thum thủm.

Mấy thằng tù trẻ lại chửi thề và rượt đánh nhau. Thằng Điểm mặc cái quần xà-loỏng màu nâu già, dài quá gối, mông đít sờn rách. Hồi mới vô trại, tóc nó dài, khô cứng, rối như cái nùi giẻ nhưng cán bộ quản giáo đem húi trọc, bây giờ nó giống thầy chùa nếu như hai cánh tay không có xăm hình hai con gà đá.

Cán bộ quản giáo ló mặt vô cửa, thổi còi réc réc. Tụi tù nhảy thót lên bục xi măng như những con cóc ngồi chồm hổm ngó ra cửa.

— Cờ bạc hả?

Im lặng. Gã cán bộ cầm cây roi bước vô, chỉ mặt từng thằng.

— Bộ bài đâu?

Thằng Điểm chỉ ngón tay về phía Bù Khú đang nằm ngủ. Cán bộ phết một roi vô đùi Bù Khú làm lão ngồi bật dậy. Cán bộ chỉ roi vô mặt lão:

— Đưa bộ bài đây!

— Bộ bài nào?

— Ông giấu nó ở đâu?

Thằng Điểm nói:

— Lão giấu trong háng đó xếp.

Rồi nó và mấy thằng nữa nhào tới đè Bù Khú xuống, tụt quần lão. Bộ bài văng ra. Trong cái háng ốm nhách của Bù Khú chỉ còn lại một con cu đen thui, thun lại như con đỉa. Tụi trẻ cười cợt:

— Hết xí-oách! Hết hạn sử dụng rồi!

Bù Khú cởi quần ra, giũ mấy cái, một lá bài còn sót văng ra nền đất, Lão cúi xuống nhặt lên. Đó là một con đầm cơ. Lão đưa nó cho cán bộ rồi chậm chạp mặc lại quần. Lão nói:

— Tôi không có bộ bài này.

Gã cán bộ có vẻ tin lão. Gã cất bộ bài vô túi quần, bước ra ngoài.

Lúc đó có hồi kẻng. Những con cóc đang ngồi chồm hổm trên bục xi măng đều nhảy xuống đất biến thành một đám tàn quân ô hợp rách rưới, xâm mình, vàng bủng, tóc tai bù xù man rợ.

Chúng bị lùa ra khỏi trại. Vài ba đứa đội mũ vải và nón lá, chúng đi nghiêng ngả quanh các gốc cây cháy sém.

Đám tù như một bầy đàn lố nhố, đi lại, đào bới trong một cái trảng trống bên dòng suối. Chúng đang đào một cái mương nhỏ dẫn nước suối vô vườn rau.

Bù Khú lạc lõng trong đám lao động khổ sai ấy. Như một con bò già, lòi xương vai, xương sườn, hai ống chân khẳng khiu, đen đúa như một gã người Somali. Lão vác cái cuốc cùn, chân mang dép râu. Lão bứng các gốc cây chồi nhỏ còn sót lại trên đường mương khô cạn. Lão vừa làm việc vừa bứt đọt lá non nhai tóp tép như khỉ.

Thằng Điểm đi ngang trước mặt lão, ném cây xà beng xuống đất.

— Ê, bố già! Ông đâu phải dân ghiền.

— Tao có ghiền đâu.

— Ông bán thuốc phiện mà không chơi à?

— Tao có bán đâu.

— Xạo.

Nó ngồi xuống một tảng đá, lau mồ hôi.

— Bố già nè! Đi theo tui.

— Đi đâu?

— Có cái này hay lắm.

— Cái gì?

— Có phải hồi trước bố là bộ đội không?

— Ừ.

— Bố muốn trốn trại không?

— Muốn chết hả?

Thằng Điểm nhổ một bãi nước bọt.

— Bố già nè! Có muốn coi không?

Nó giựt cái cuốc của Bù Khú, vác lên vai rồi bỏ đi. Bù Khú lững thững theo nó.

Tới bờ suối, ngó trước ngó sau, nó chém vè vô một lùm gai nhọn. Bù Khú vừa bước tới đã bị nó đẩy vô lùm gai đó.

Không ai biết bên trong có mấy tảng đá khá lớn bị những cành gai phủ kín mít. Thằng Điểm chui vô cái hang nhỏ moi đất lên, lộ ra một thùng đạn cũ nhưng chưa đến nỗi gỉ sét. Nó kéo thùng đạn ra khỏi đất.

— Bố mở ra đi.

— Mày kiếm ở đâu vậy?

— Trong lúc đào mương, con tìm được. Hồi trước chắc chỗ này có đóng quân. Bố mở thùng đạn ra đi, coi đạn này là của Mỹ hay của Việt cộng?

Bù Khú mở nắp. Một khẩu colt 45 và 4 trái lựu đạn da láng M26. Ông mở băng đạn khẩu Colt thấy đạn còn tốt. Bù Khú nói:

— Của Mỹ.

— Cho bố chọn. Dám chơi không?

— Không. Tao có tội gì đâu mà phải trốn.

— Nhưng ai tin bố. Ông không chơi tui cũng chơi. Đù má ở trong này chịu không nổi.

Thằng Điểm giấu cái thùng đạn vào chỗ cũ, lấp đất lại, lấy hòn đá đè lên. Hai người chui ra khỏi bụi gai.

— Mày có vợ con gì chưa? — Bù Khú hỏi.

— Có vợ nhưng không biết lưu lạc xứ nào. Còn ông?

— Tao hả? Tao là cái con cặc. Không có lý lịch.

— Đù má. Ông nói kiểu đó tui biết ông là dân giang hồ. Sao ông nhát vậy?

— Tao thích ở tù.

— Tuỳ bố. Nhưng chuyện này chỉ có con và bố biết thôi nha. Bố mà xì ra là con xử bố liền đó nha!

— Mày yên tâm. Tao đã nói tao là cái con cặc mà. Có ham muốn gì nữa đâu mà nhiều chuyện.

— Ok. Cặc bố hết xài rồi. Không có gì phải lo.

 

[còn tiếp 4 chương]

 

 

------------

Đã đăng:

BÙ KHÚ TIÊN SINH [chương 1 & 2]  (tiểu thuyết) 
Có người nọ không rõ quê quán ở đâu, học vấn thế nào, về đất Phú Xuân cất một cái am bên nhánh sông vắng vẻ, ở chung với một con chó. Tiên sinh không giao du với ai, trong nhà cũng chẳng có ti-vi, điện thoại. Không nghe tiếng nhạc, cũng vắng tiếng người. Lâu lâu mới có tiếng chó kêu ăng ẳng vì mừng rỡ. Tuyệt nhiên không có tiếng sủa... (...)
 
BÙ KHÚ TIÊN SINH [chương 3]  (tiểu thuyết) 
... “Các ông đừng quan trọng hoá mình. Bởi vì cuộc chiến này không phải của các ông đâu. Cuộc chiến này là của những người lính, những người đã chết và đang chết. Các ông chỉ là bọn ăn theo.” Bù Khú cầm ngang khẩu súng trước bụng. Thủ Trưởng hoảng hốt lùi lại. Bắn không? Ngón tay trỏ của Bù Khú nóng rực trên cò súng, tròng mắt muốn lòi ra, răng cắn vào môi bật máu... (...)
 
BÙ KHÚ TIÊN SINH [chương 4]  (tiểu thuyết) 
... Đó là lần “nhỡ tàu” cay đắng và bẽ bàng nhất. Bây giờ, mỗi khi có chuyến tàu dừng lại là em sợ. Bảo im lặng. Anh ngắm những con cá chép đang nổi trôi quanh hòn giả sơn. Ngọc ơi, những con cá này không suy nghĩ gì cả, chúng rỗng không và vô định. Em hãy nhìn chúng và quên hết những chuyện ấy đi. Đừng sợ... (...)
 
BÙ KHÚ TIÊN SINH [chương 5 & 6]  (tiểu thuyết) 
... Ngài đang tan chảy như một hạt muối thả xuống dòng sông. Ngài cảm nhận sự hoà nhập chậm rãi, dịu dàng và âu yếm. Ngài bồng bềnh như đám mây mỏng, như sương khói, lãng đãng quấn quít quanh những ngón tay mềm mại, những ngón tay vuốt ve từng sợi tóc, đùa nghịch với chúng bằng sự đằm thắm của người mẹ... (...)
 
BÙ KHÚ TIÊN SINH [chương 7 & 8]  (tiểu thuyết) 
... Và tiên sinh đặt một ngón tay lên môi cô gái. Đào cười, hàm răng huyền thoại của cô ánh ngời trong bóng tối. Rồi cô ngậm ngón tay của ông. Đó là ngày thứ nhất Đức Chúa Trời tạo ra vũ trụ. Ngài phán: “Nụ hôn hãy sáng lên!” Que le baiser soit! Và nụ hôn đã hiển hiện. Et le baiser fut. Đó là lời Chúa. Tạ ơn Chúa. Hallelujah!... (...)
 
... Thưa các đồng chí, chúng ta đang làm một cuộc cách mạng lớn, một cuộc lột xác vĩ đại. Chúng ta đang xây dựng Chủ nghĩa Xã hội, (uống bia). Hiện nay chúng ta đang gặp những khó khăn do chiến tranh để lại, nhưng khi đánh thắng đế quốc Mỹ chúng ta đã đi được ba phần tư đoạn đường (uống bia). Chúng ta sẽ xây dựng một xã hội văn minh hiện đại theo kiểu mới. Lúc đó mọi người sẽ làm theo năng lực và hưởng theo nhu cầu. Sẽ không còn chợ búa, không có người bán và người mua. Và tất nhiên là không cần tiền tệ nữa... (...)
 
BÙ KHÚ TIÊN SINH [chương 11]  (tiểu thuyết) 
... Ông lội xuống, đón đầu chiếc bè và thả mình trôi theo dòng chảy của khúc sông đang rực lên vì ngọn lửa huy hoàng đang bốc cao khỏi những ngọn cây. Lửa làm ông thấy ấm áp giữa dòng sông đầy gió. Thuý đang hoá thân thành ánh sáng. Thuý đang nhìn người tình của mình đang tiễn đưa cô trong cuộc chia tay không bao giờ trở lại... (...)
 
... Kết luận thật đơn giản! Có lẽ tôi là người có nhiều danh hiệu nhất thế giới: cán bộ kháng chiến, trí thức yêu nước, nhà báo, kẻ sát nhân, kẻ buôn bán ma tuý, chứa chấp trộm cướp và gái điếm... vậy rốt cuộc tôi là ai?... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021