thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
SAU BIG BANG [X]

 

Đã đăng: [I] - [II] - [III] - [IV] - [V] -[VI] -[VII] - [VIII] -[IX]

 

PHẦN CHÍNH BIÊN

CHÉP VỀ MỘT SỐ NƯỚC TRÊN MẶT ĐẤT

[tiếp theo]

 

thuở ấu thơ của ta cũng từng có những việc làm bậy bạ như những đứa khác ở đất bấc, quả tình là ở đất bấc, nơi chôn nhau cắt rốn của ta, hễ bước ra khỏi cửa là liền bị đám bọ chó bu lấy người, cái đám vật trời sinh mà cũng đi làm chuyện bậy bạ, đương không đi bu lên kẻ khác chẳng phải bậy bạ là gì, cái đám vật trời sinh mà cũng thế, huống hồ ta là đứa do cha mẹ ta sinh ra, ta sinh ra thì đã thấy cái đám bọ chó ấy, mãi khi ở đất bấc người ta gọi ta là danh sĩ, tức là khi ta đã đọc khá nhiều sách vở, thì ta mới chịu thừa nhận cái đám bọ chó ấy là chúng có cái lý của chúng khi bu lên người của ta, cũng như thuở ấu thơ ta lấy đất sét nặn ra con nọ con kia là ta có cái lý của ta, nghĩa là bảo những việc làm thuở ấu thơ của ta là bậy bạ cũng được, mà bảo không phải là bậy bạ cũng được

 

[...] công quốc mạ mạ, năm thứ 14 tỉ lẻ 500 triệu sau big bang,

 

đất nước không phải của riêng của một dòng họ vua chúa nào, không phải của riêng của một chế độ cai trị nào, mà là của thần mạ mạ, công huân, người đứng đầu của công quốc là do ý của thần được nói qua cửa miệng của người trông coi đền thần mạ mạ, người trông coi đền thần tất nhiên không phải tự nhiên mà có, mà là do ngẫu nhiên chọn được trong một cuộc vi hành ngẫu nhiên nào đó của thần mạ mạ,

 

[...] công quốc mạ mạ, năm thứ 14 tỉ lẻ 500 triệu sau big bang,

 

tương truyền, ngay từ lúc lập quốc, tức thuở chưa có tên nước, người ta đã nhìn thấy sấm ngôn trên ngọn núi tuyết có tên là mạ mạ ở biên giới phía tây đất nước, lũ ngươi hãy tự cứu lấy mình, đấy là nguyên ngôn của sấm, nhưng cắt nghĩa qua cắt nghĩa lại chẳng ra nghĩa nào cả, người ta bèn đảo sau ra trước, đảo trước ra sau, và thêm chữ vào để đọc cho rõ nghĩa, nếu như không tự cứu lấy mình được thì lũ ngươi hãy gọi tên thần mạ mạ, đấy là sấm ngôn đã được sửa sang lại cho ai cũng hiểu, từ đấy thì thần mạ mạ là thần đứng đầu đất nước, còn mảnh đất có hình thù cái mõm con khủng long cuối kỷ creta có tên là đất nước mạ mạ,

 

ghi chú
 
đám khủng long thống trị mặt đất vào kỷ giura, đại trung sinh, nhưng đến cuối kỷ creta, kỷ tiếp theo sau kỷ giura, đám động vật to lớn và hung tàn ấy đã bị huỷ diệt, cứ theo lịch sử tiến hoá của sự sống mà đoán thì cái mõm con khủng long cuối kỷ creta có thể là dài hơn hoặc ngắn hơn trước đấy

 

[...] công quốc mạ mạ, năm thứ 14 tỉ lẻ 500 triệu sau big bang,

 

ở công quốc mạ mạ vị công huân nào cũng thích làm công việc biến ý nghĩ của thần mạ mạ thành ý nghĩ của hết thảy dân trong nước, nghĩa là thần mạ mạ nghĩ sao thì hết thảy dân trong nước mạ mạ cũng phải nghĩ vậy, nghĩa là ý dân sao chép ý thần, các cổ thư đều gọi cách làm đó là nhuộm, có những vị công huân mới được thần cất nhắc đâu mấy hôm đã nhuộm xong dân cả nước, nhưng ngược lại, có những vị ngồi ghế công huân đến năm bảy năm vẫn chưa nhuộm được anh dân nào, các cổ thư đều nói đấy là những vị công huân bị thất sủng,

 

[...] công quốc mạ mạ, năm thứ 14 tỉ lẻ 500 triệu sau big bang,

 

các vị nguyên thủ đất nước, dẫu gọi là vua, là hoàng đế, hay quốc trưởng, hay là gì gì, thì dường các vị đều thích làm công việc nhuộm như các vị công huân ở đất nước mạ mạ, bấy giờ thì việc nhuộm ở công quốc mạ mạ đã nổi tiếng trên toàn mặt đất, hầu như ngày nào cũng có sứ giả các nước cử đến mạ mạ để học cách nhuộm, có nước thì muốn nhuộm cho giống ý vua, có nước thì muốn nhuộm cho giống ý của một vị thần linh hay của một kẻ kiệt xuất nào đó, vào đời vị công huân thứ 99 thì công huân nước mạ mạ còn có nghĩa là con của thần mạ mạ, đến đời vị công huân thứ 100 thì dân mạ mạ còn có nghĩa là con dân của thần mạ mạ, từ đó, vị công huân nào chết cũng được thần mạ mạ phong làm thánh, từ đó, ở trên đầu dân mạ mạ, ngoài thần mạ mạ, còn có các bậc thánh mạ mạ,

 

[...] công quốc mạ mạ, năm thứ 14 tỉ lẻ 500 triệu sau big bang,

 

các cổ thư đều chép giống nhau rằng vị công huân thứ 108 của nước mạ mạ chết vì không chịu nổi nỗi đau đớn khi nhìn thấy đồng loại của mình còn ngu tối, ta không còn thể sống thêm ngày nào nữa khi dân nước mạ mạ của ta đã được thần linh soi sáng mà nhân gian trên mặt đất thì vẫn còn trong vòng ngu tối, đấy là lời trăn trối của ngài trước khi trở thành thánh, chỉ vào năm sau, vị công huân thứ 109 đã tiến hành công việc giải phóng sự ngu tối của đồng loại của mình, phải nói là đội quân của ngài đi đến nước nào thì thần mạ mạ lập tức đem ánh sáng của người đến cho dân nước ấy, 35 năm làm công việc cứu rỗi cũng tốn kém khá nhiều máu xương của con người, thì một bên là những kẻ ngu tối, một bên là những đứa con của thần linh, làm sao lại không xảy chuyện xô xát nhau, có khi thì cũng chỉ trầy chân mẻ trán, nhưng có khi là chết đến hằng trăm, hằng vạn, nhưng rốt cuộc thì coi như thần mạ mạ đã soi sáng được một phần mặt đất,

 

ghi chú
 
các cổ thư đều chép khi đi đến nước phù lỗ thì vị công huân thứ 109 bị tử trận, đám dân của ngài bỏ chạy hết, người phù lỗ liền bửa óc não ngài công huân ra để xem có thứ gì của thần mạ mạ ở trong ấy hay không, khi thấy chỉ có lầy nhầy những máu với thịt, bọn họ bảo nhau mạ mạ là quân lừa bịp, rồi đem xác ngài công huân chôn ở vệ đường để người phù lỗ thấy mộ kẻ lừa bịp mà nhớ chuyện mình bị lừa bịp, có lẽ đấy là năm cuối cùng của công cuộc giải phóng sự ngu tối
 
phụ lục
 
giỡn đất:
 
thuở ấu thơ của ta cũng từng có những việc làm bậy bạ như những đứa khác ở đất bấc, quả tình là ở đất bấc, nơi chôn nhau cắt rốn của ta, hễ bước ra khỏi cửa là liền bị đám bọ chó bu lấy người, cái đám vật trời sinh mà cũng đi làm chuyện bậy bạ, đương không đi bu lên kẻ khác chẳng phải bậy bạ là gì, cái đám vật trời sinh mà cũng thế, huống hồ ta là đứa do cha mẹ ta sinh ra, ta sinh ra thì đã thấy cái đám bọ chó ấy, mãi khi ở đất bấc người ta gọi ta là danh sĩ, tức là khi ta đã đọc khá nhiều sách vở, thì ta mới chịu thừa nhận cái đám bọ chó ấy là chúng có cái lý của chúng khi bu lên người của ta, cũng như thuở ấu thơ ta lấy đất sét nặn ra con nọ con kia là ta có cái lý của ta, nghĩa là bảo những việc làm thuở ấu thơ của ta là bậy bạ cũng được, mà bảo không phải là bậy bạ cũng được, cái lý của ta khi lấy đất sét nặn ra con nọ con kia thì mãi đến khi người đất bấc gọi ta là danh sĩ, ta mới nhận ra, còn khi lấy đất sét nặn ra con nọ con kia thì thành thật mà nói là ta chẳng biết đến cái lý nào hết, ta đương nặn con bò có sừng, nhưng chợt nghĩ con bò lại dùng sừng để húc nhau, là chuyện chẳng tốt lành gì, ta liền quyết định phải bỏ cái sừng đi, chúng mày thấy tao nặn bò có giống không, ta hỏi mấy đứa ở đất bấc, thằng họ khúc mày là đứa ngu tối, rõ ràng là mày đã nặn dê lại bảo là nặn bò, bọn chúng cười nhạo ta là đồ ngu tối, cũng chẳng hiểu tại vì đâu cha mẹ ta lại không đặt tên cho ta như những đứa khác ở đất bấc, ở trong nhà cha mẹ ta gọi ta là thằng khúc là chỉ gọi theo họ của dòng họ nhà ta, và ta cũng nghĩ mãi nhưng nghĩ chẳng ra là người ta nhìn thấy ở đâu lại đi đẽo những con sư tử bằng đá như thế, ở cái miếu âm hồn ở đất bấc có con vật đẽo bằng đá đứng ngay ở cổng vào mà ai cũng gọi là sư tử, ta nặn sư tử, nhưng chợt nghĩ đến chó, thì con sư tử bằng đá ở miếu âm hồn cũng hệt như chó chứ gì, chỉ có điều là người ta không gọi là chó, mà gọi là sư tử, ta liền quyết định gọi con vật bằng đá ở miếu âm hồn là chó, và nặn y như thế, lũ chúng mày thấy tao nặn chó có giống không, ta hỏi mấy đứa ở đất bấc, thằng họ khúc mày quả là đứa ngu tối, rõ ràng là đi bắt chước con sư tử đá ở miếu âm hồn lại nói là nặn chó, ta rất tức, quyết nghĩ cách trả thù những đứa đã cho ta là ngu tối, ta đi nặn củ khoai lang, nặn cùng lúc tới ba cái củ khoai lang, hai cái củ ngắn và tròn ta đem dán dính vào hai bên cái củ to và dài, rõ ràng ta nghĩ là mình nặn củ khoai lang, nhưng khi hỏi mấy đứa ở đất bấc ta nặn củ khoai lang có giống không, thì lũ chúng nhảy đổng lên, vừa nhảy, vừa hô hét, và cùng bò càng ra đất mà cười, thằng họ khúc tưởng lũ tao là những đứa ngu tối như mày hay sao, mày đi nặn những thứ lũ con trai bọn ta đứa nào cũng có lại đi nói là nặn củ khoai lang, mãi tới khi ở đất bấc người ta gọi ta là danh sĩ, ta mới hiểu ra cái lý của lũ bọ chó, bu lên người là bởi chúng chẳng thể phân biệt được người với chó, nghĩa là khi bu lên người của ta thì chúng cứ nghĩ là bu lên chó để tìm thứ thức ăn thuộc bản năng sinh tồn của chúng, còn cái lý ta đi vọc đất, giỡn đất, là để có cái thú đam mê mà quên đi lũ bọ chó chết tiệt, mãi đến khi người đất bấc gọi ta là danh sĩ, ta mới thấy hoảng sợ trước khả năng tưởng tượng của con người, hoá ra, khi người ta đã tưởng tượng ba cái củ khoai lang ta nặn bằng đất sét là bộ phận sinh dục đàn ông, thì ai cấm người ta cũng có thể tưởng tượng đấy là vị thần sinh sản, hoặc là một thứ gì gì khác, viết tại đất bấc, nước mạ mạ, danh sĩ họ khúc
 
lời chú
 
giỡn đất được chép trong sách thất điên bát đảo là chuyện kể nổi tiếng ở nước mạ mạ có nhiều người biết, thực ra đấy chỉ là hồi ức của vị danh sĩ họ khúc có tiếng là giỏi văn chương ở đất bấc, cái xứ bước ra khỏi cửa là bị đám bọ chét tức đám bọ chó bu lấy người, có người bảo họ khúc viết bài ấy là để tặng cho đám nhân loại còn trong vòng ngu tối

 

[còn tiếp]

 

_________
SAU BIG BANG là cuốn tiểu thuyết thứ 8 của Nguyễn Thanh Hiện [1. Những Tháng Năm Nghiệt Ngã - 2. Trở Lại Xương Quơn (NXB Văn Học, Việt Nam, in năm 2007) - 3. Vật Gia Bảo Của Một Dòng Họ - 4. Bên Này Trần Gian - 5. Người Đánh Cắp Sự Thật (NXB Văn Học, Việt Nam, in năm 2008) - 6. Một Cách Nói Khác Của Niềm Khao Khát - 7. Rốt Cuộc Thì Bọn Họ Là Ai? - 8. Sau Big Bang - 9. Đâu Phải Là Ký Ức]. Sách này có thể xem như là một cuốn tạp thế sử, mà cũng có thể coi như những sấm ngôn của một vị thần nào đó có duyên nợ với nhân gian. Sách gồm phần Chính Biên, chép về một số nước trên mặt đất, và phần phụ lục Bạt Mạng Ký Sự, tự thuật về cuộc rong chơi bạt mạng của danh sĩ họ Khuất ở đất Bạt nước Lâm Bôn, cuộc rong chơi diễn ra vào năm thứ 14 tỉ lẻ 709 triệu sau big bang.

 

 

-----------

Đã đăng:

SAU BIG BANG [I]  (tiểu thuyết) 
... đằng sau mỗi tiếng khóc nhân gian là có hằng loạt những xô đẩy, những chen lấn, những cướp bóc, những hoán đổi, những mưu mô, những gian dối, những băng đảng, những nụ cười khả ố, những lời chói tai như tiếng sủa của lũ chó không còn đủ tư cách để sủa... (...)
 
SAU BIG BANG [II]  (tiểu thuyết) 
... “nhưng chẳng lẽ nhà ngươi không biết trường thành cao dày là đang làm cho cả nước ngộp thở hay sao?” “thưa, có biết” “nhưng chẳng lẽ nhà ngươi không biết khi cả đêm ngày tai óc bị nhồi nhét những lời giả dối thì con người trở nên điên cuồng ngu ngốc hay sao?” “thưa, có biết” “nhưng nhà ngươi chẳng biết những gì đang diễn ra là đang làm cho tri thức thối rữa, hơi thở con người chứa toàn tri thức thối rữa đã làm cho cá chết, lúa chết và cả người cũng chết hay sao?” “thưa, có biết”... (...)
 
SAU BIG BANG [III]  (tiểu thuyết) 
... ta chỉ có mỗi mong ước nhỏ nhoi là làm sao hiểu được, chỉ một phần nào thôi cũng được, rằng tổ tiên con người là ai, chẳng lẽ là cua, là cá, nhưng nếu chẳng phải là cá thì sao nay vẫn còn chuyện cá đẻ người, còn nếu như chẳng phải là cua thì sao nay vẫn coi bóng đêm như một thứ bí tích thiêng liêng, cả vận mệnh con người lẫn đất nước là đều được nói ra từ thứ đêm trường u ám... (...)
 
SAU BIG BANG [IV]  (tiểu thuyết) 
... các vị đứng đầu dân nước đã thay nhau trị nước trong vòng một trăm lẻ tám năm, cả thảy là mười một vị, để đủ sức làm công việc trị nước, các vị đã bán hết thảy rừng biển của bôn la mới có đủ tiền bạc để cung cấp thức ăn cho những chiếc bướu trên lưng các vị, cho đến lúc đã bán hết rừng biển trong nước thì nước bôn la của vị cầm quyền cuối cùng ấy chỉ còn bằng một cái xóm nhỏ... (...)
 
SAU BIG BANG [V]  (tiểu thuyết) 
... kẻ không có chữ thì có cái thú là đem những thứ mình mù đặc ra mà bình phẩm theo cái cách không có chữ của mình, vừa bình phẩm, theo cái cách mù đặc của mình, vừa cười cợt, cũng theo cái cách cười cợt của mình, cái thời mà nếu thu thập được hết các trước tác bằng mồm thì cũng đầy mấy nghìn kho lẫm, còn các trước tác trên giấy thì chẳng có lời lẽ nào diễn nổi, ôi, cái thời mà sách vở nhiều hơn lá mùa thu... (...)
 
SAU BIG BANG [VI]  (tiểu thuyết) 
... vua ku ki thứ 108 gọi đám quan dưới trướng của mình là đồ đểu, bởi chẳng có điều gì bọn chúng tâu lên vua là thật, ngược lại, trước vua thì bọn quan lại ấy một hai đều tung hô vạn tuế, nhưng sau lưng thì cũng chửi vua là đồ đểu, bởi bọn họ biết tỏng là vua đang lừa cả quan dân trong nước, cho nên thời vua ku ki thứ 108 các sách cổ sử còn chép là thời đồ đểu... (...)
 
SAU BIG BANG [VII]  (tiểu thuyết) 
... sách chép về những điều kỳ lạ trên mặt đất nói kỳ lạ thay giống người a tì ma la rằn ri, khi ngồi trên mặt đất thì hiền lành như đất, nhưng khi đã ngồi lên được trên ghế cao thì trở nên tàn nhẫn... (...)
 
SAU BIG BANG [VIII]  (tiểu thuyết) 
... cái giống dân mang trong mình thứ định mệnh trôi dạt ấy vốn hiền lành chất phác, nhưng rốt cuộc cũng đã học được cái cách áp bức trong những lần bị chiếm đóng, nghĩa là cái anh dân phi lu sa nào lên nắm quyền trị dân thì đều biết cách áp bức, có người đã thử tính, trong lịch sử của đảo quốc phi lu sa, ở trên đầu mỗi anh dân ngu khu đen phi lu sa có đến ba vạn sáu nghìn tầng áp bức... (...)
 
SAU BIG BANG [IX]  (tiểu thuyết) 
... vào một ngày mặt đất trở nên lạnh lẽo, ta nghe có tiếng kêu gào ở đằng trước, đây chỉ là kẻ đi tìm dung mạo của đất, ta nói, tiếng kêu bỗng dưng im bặt, và ta, kẻ đi tìm dung mạo của đất bỗng dưng nghe thấy toàn thể hình hài quá khứ, đấy là một ngày có tiếng thở hổn hển của người mẹ đang mang trong mình bao nhiêu thứ quí giá, sự dung dị, bộc bạch, và những lời trần trụi, chân tình... (...)

 

 

----------------

 

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021