thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
SAU BIG BANG [XII]

 

Đã đăng: [I] - [II] - [III] - [IV] - [V] -[VI] -[VII] - [VIII] - [IX] - [X] - [XI]

 

PHẦN PHỤ LỤC

BẠT MẠNG KÝ SỰ

TỰ THUẬT CUỘC RONG CHƠI BẠT MẠNG

CỦA DANH SĨ HỌ KHUẤT Ở ĐẤT BẠT, NƯỚC LÂM BÔN,

CUỘC RONG CHƠI DIỄN RA VÀO NĂM THỨ 14 TỈ LẺ 709 TRIỆU SAU BIG BANG

[tiếp theo]

 

[ta đã lập tức nhập vào phe chính nghĩa]

ta vừa từ thuyền độc mộc bước lên bờ thì cái thằng cha râu ria như cỏ mọc từ hai mang tai vòng xuống tới cằm ấy đã dang cả hai tay ra đón chào ta như một vị anh hùng thắng trận trở về, hoan hô ông bạn từ đất liền mới tới, quả tình là thằng cha ấy có thứ giọng nói quyến rũ, ta vừa mới bước lên bờ của một hòn đảo xa lạ, chiến thắng lại thuộc về chúng ta, cái giọng quyến rũ ấy lại vang lên giữa tiếng biển gào, hòn đảo tựa sự đùa nghịch quá trớn của buổi đầu tạo tác, ai lại đem đặt giữa ngàn trùng sóng nước một mảnh trần thế cỏn con như thế, trong cuộc tồn sinh, nó thuộc về sự lẻ loi, thuộc về số ít, người ta đem thuyền độc mộc của ta cẩn trọng gác lên chiếc giàn bằng cây gỗ liếp vốn mọc tự đời nào trên đảo, và gọi ta là ông bạn đất liền, hoan hô ông bạn đất liền đã về với chúng ta, cái chúng ta ấy gồm thằng cha râu ria như cỏ với những người đàn ông, con trai, người nào cũng râu ria như cỏ, chính thứ râu ria tùm lum ở trên mặt ấy khiến ta chẳng thể nhận ra người nào là già hơn, người nào là trẻ hơn, chỉ những đàn bà, con gái, không có râu, nên chỉ nhìn thoáng qua là ta đã nhận ra thứ vẻ đẹp tiềm ẩn trên những gương mặt có cố kín đáo mấy thì cũng toả ra thứ sóng nước hữu tình, cái chúng ta ấy là còn có những ông bà lão thoạt trông gồ ghề cộc kệch như đám đá trời sinh chỗ bến đậu thuyền, nghĩa là chỉ lặng lẽ giữa cõi tồn lưu, nhưng ta đã nghĩ không trúng, cái bộ phận người có vẻ gồ ghề cộc kệch như đá trời sinh ấy như bỗng rùng rùng nhỏm dậy, vừa móm mém nói, vừa kéo áo chùi nước mắt, hoan hô ông bạn đất liền đã về với chúng ta, nghĩa là cũng hân hoan chẳng kém đám con cháu mình, nhưng thứ hân hoan của đám trẻ nít trùi trụi tựa đám còng nơi bãi biển ấy thì ta chỉ có thể nói một câu thế này, đấy là sự mặc khải của sóng nước trùng dương, nói cho rõ ra, khi thấy có thêm người trên hòn đảo thì niềm vui của lũ chúng cũng dữ dội ác liệt như cái cách gầm gào của sóng nước trùng dương, thì chẳng phải ngay khi ta vừa bước lên đảo là cái lũ nhỏ sở hữu đủ cả chim cả bướm chẳng thèm che đậy ấy đã vây lấy ta theo cái cách đón khách kỳ cục của một hòn đảo kỳ cục, bấy giờ ta cứ tưởng giống như cái cách chó ỷ nhà gà cậy vườn ở đất liền, nghĩa là ta cứ tưởng cái lũ nhỏ trần truồng như người hang động ấy theo lệnh đám người lớn xúm lại để cắn xé kẻ lạ mặt vừa bước lên đảo là ta, giữa lúc lũ trẻ chạy khắp đảo hò reo cho cả bốn phương trời đất biết là hòn đảo kỳ cục ấy có thêm người, thì cái thằng cha có giọng nói quyến rũ ấy đã cho bày cuộc ăn thề, xin mời hết thảy chúng ta cùng nâng chén, cái thằng cha có giọng nói quyến rũ ấy đứng lên nói với cung cách vô cùng chân thành vô cùng thân thiết, ta chẳng dám hó hé hỏi nửa câu, nhưng bấy giờ cứ chắc mẩm ở trong lòng rằng cái thằng cha ấy là kẻ đứng đầu hòn đảo, đảo trưởng, ta nghĩ đấy là đảo trưởng, chẳng phải rượu, lấy đâu ra rượu ở cái cõi người như đang bị tách rời khỏi thế gian ấy, đó là nước lá liếp, cái giống cây duy nhất trên đảo để lấy gỗ làm chỗ ở cho người sống, làm quan tài cho người chết, và để lấy lá làm trà nước cho những lễ lộc trang ngh êm ở trên hòn đảo, xin cạn chén, cái thằng cha có giọng nói quyến rũ hô lên, và uống cạn bát nước lá liếp của mình, lập tức mọi người trong cuộc ăn thề cũng nâng chén lên, uống cạn, và cùng hô vang sống chết có nhau, chính nghĩa phải thuộc về ta, ngay từ phút lên đường rong chơi, ta đã thề trong lòng là phải chơi cho thoả chí, nên có ngán gì chuyện ăn thề ở một hòn đảo cỏn con, sống chết có nhau, chính nghĩa phải thuộc về ta, ta ráng hô cho thật to để mọi người biết ta là tay ăn chơi hết mực, ta nghĩ những ngày ta còn trên đảo thì chẳng có cái quái gì lại xảy ra ở một nơi đìu hiu hút gió cách xa thiên hạ, nên việc gì lại chẳng dám thề sống chết có nhau, có nghĩa là sau đó thì ta đã dong đến chốn khác, thì sợ gì mà không dám nói sống chết có nhau, nhưng đêm đầu tiên ngủ ở trên đảo, vào khoảng quá nửa khuya, ta có thấy lo trong lòng khi nghe thấy như biển đang tràn lên ở đâu đó trên đảo, hình như là trong đêm có chuyện chi xảy ra, vừa sáng ra, do không giải toả được nỗi lo, ta đã đánh liều hỏi tay đảo trưởng, thì đâu có dễ gì đi nuốt lời thề khi có chuyện không lành xảy ra trên đảo, chẳng hiểu thằng cha đảo trưởng nghĩ là ta đã biết chuyện xảy trong đêm, muốn đánh lạc hướng suy nghĩ của ta, hay đấy là cách thể hiện tình cảm sống chết có nhau của một vị đảo trưởng, đã bị đuổi đi rồi cái lũ người mưu toan lấy bớt người trên đảo, thằng cha ấy nói, cái chí ăn chơi trong ta bắt đầu sút giảm, có chuyện mưu toan lấy bớt người của đảo tức là đã xảy ra đánh nhau, khi hiểu thế thì cái lời thề quỉ quái kia cũng bắt đầu lên tiếng trong ta, này anh danh sĩ đất bạt, phải nhớ những gì đã thốt ra trong cuộc ăn thề đấy, chẳng phải là hèn nhát, mà là sợ cuộc rong chơi bị gãy gánh giữa đường, thì chẳng phải nếu làm đúng lời thề sống chết có nhau là ta có thể vong mạng hay sao, có nghĩa là ta phải giữ cái chí ăn chơi thuở ban đầu, có nghĩa là ta phải rời hòn đảo trước khi thực hiện lời thề quỉ quái kia, nhưng khi nghĩ kỹ, đã đến cảnh ngộ này, thì coi như cuộc đời ta kết thúc, thì chẳng phải ngay từ phút giây vác thuyền độc mộc đi xuống bến nước là ta phải từ giả cõi trần hay sao, bởi đi như thế là phản bội lời thề sống chết có nhau, đi như thế là chống lại phe chính nghĩa, ta chửa biết chính nghĩa ở đấy là cái quỉ quái gì, nhưng đi chống lại chính nghĩa, tức chống lại phe những người trên đảo, thì chết là chắc, vậy mà ta đã không chết lúc vác thuyền độc mộc xuống tới bến thuyền, em không thể sống mà không có anh, cái cô gái hôm đầu tiên ta đến đảo đã nhìn ta với với ánh mắt có nhiều sóng nước hữu tình nhất đã xuống bến nước tiễn ta, như thế là ta đã phải thay đổi hoàn toàn dự tính chỉ mới xảy ra trước đấy mấy phút, phải ở lại để làm tròn lời thề sống chết có nhau, không phải là với hết thảy những người trên đảo, mà là với người con gái của hòn đảo đã yêu ta, người ta lại gác thuyền độc mộc của ta lên giàn gỗ liếp, và cuộc tình sóng nước của ta cứ lặng lẽ diễn ra nơi hòn đảo cho đến hôm bọn người muốn lấy bớt người trên đảo lại kéo tới đảo, trong cuộc đọ sức ấy thì bọn người mưu toan lấy bớt người trên đảo đã chết cả, còn những ngườ của đảo thì chỉ còn sót lại mỗi ta với người con gái ta yêu, bằng sức mạnh của cuộc tình sóng nước, ta cùng người con gái ta yêu vượt trùng dương để đến đất liền, sau cuộc rong chơi này ta sẽ quay lại đón em về đất bạt của ta, ta nói lời từ biệt khi đã đến đất liền, nàng chỉ để cho nước mắt của mình chảy ra, nhưng chính nghĩa là sao, còn không chính nghĩa là sao, trước lúc ra đi ta lại muốn biết điều bấy lâu muốn biết nhưng chẳng dám hỏi những người trên đảo, người con gái yêu ta chỉ lắc đầu im lặng, ta còn chưa kịp hôn từ biệt nàng, thằng cha chủ xe trượt tuyết đã xía vô mời mọc, ông đi nước búc hay nước lung thì mời lên xe,

 

[còn tiếp]

 

_________
SAU BIG BANG là cuốn tiểu thuyết thứ 8 của Nguyễn Thanh Hiện [1. Những Tháng Năm Nghiệt Ngã - 2. Trở Lại Xương Quơn (NXB Văn Học, Việt Nam, in năm 2007) - 3. Vật Gia Bảo Của Một Dòng Họ - 4. Bên Này Trần Gian - 5. Người Đánh Cắp Sự Thật (NXB Văn Học, Việt Nam, in năm 2008) - 6. Một Cách Nói Khác Của Niềm Khao Khát - 7. Rốt Cuộc Thì Bọn Họ Là Ai? - 8. Sau Big Bang - 9. Đâu Phải Là Ký Ức]. Sách này có thể xem như là một cuốn tạp thế sử, mà cũng có thể coi như những sấm ngôn của một vị thần nào đó có duyên nợ với nhân gian. Sách gồm phần Chính Biên, chép về một số nước trên mặt đất, và phần phụ lục Bạt Mạng Ký Sự, tự thuật về cuộc rong chơi bạt mạng của danh sĩ họ Khuất ở đất Bạt nước Lâm Bôn, cuộc rong chơi diễn ra vào năm thứ 14 tỉ lẻ 709 triệu sau big bang.

 

 

-----------

Đã đăng:

SAU BIG BANG [I]  (tiểu thuyết) 
... đằng sau mỗi tiếng khóc nhân gian là có hằng loạt những xô đẩy, những chen lấn, những cướp bóc, những hoán đổi, những mưu mô, những gian dối, những băng đảng, những nụ cười khả ố, những lời chói tai như tiếng sủa của lũ chó không còn đủ tư cách để sủa... (...)
 
SAU BIG BANG [II]  (tiểu thuyết) 
... “nhưng chẳng lẽ nhà ngươi không biết trường thành cao dày là đang làm cho cả nước ngộp thở hay sao?” “thưa, có biết” “nhưng chẳng lẽ nhà ngươi không biết khi cả đêm ngày tai óc bị nhồi nhét những lời giả dối thì con người trở nên điên cuồng ngu ngốc hay sao?” “thưa, có biết” “nhưng nhà ngươi chẳng biết những gì đang diễn ra là đang làm cho tri thức thối rữa, hơi thở con người chứa toàn tri thức thối rữa đã làm cho cá chết, lúa chết và cả người cũng chết hay sao?” “thưa, có biết”... (...)
 
SAU BIG BANG [III]  (tiểu thuyết) 
... ta chỉ có mỗi mong ước nhỏ nhoi là làm sao hiểu được, chỉ một phần nào thôi cũng được, rằng tổ tiên con người là ai, chẳng lẽ là cua, là cá, nhưng nếu chẳng phải là cá thì sao nay vẫn còn chuyện cá đẻ người, còn nếu như chẳng phải là cua thì sao nay vẫn coi bóng đêm như một thứ bí tích thiêng liêng, cả vận mệnh con người lẫn đất nước là đều được nói ra từ thứ đêm trường u ám... (...)
 
SAU BIG BANG [IV]  (tiểu thuyết) 
... các vị đứng đầu dân nước đã thay nhau trị nước trong vòng một trăm lẻ tám năm, cả thảy là mười một vị, để đủ sức làm công việc trị nước, các vị đã bán hết thảy rừng biển của bôn la mới có đủ tiền bạc để cung cấp thức ăn cho những chiếc bướu trên lưng các vị, cho đến lúc đã bán hết rừng biển trong nước thì nước bôn la của vị cầm quyền cuối cùng ấy chỉ còn bằng một cái xóm nhỏ... (...)
 
SAU BIG BANG [V]  (tiểu thuyết) 
... kẻ không có chữ thì có cái thú là đem những thứ mình mù đặc ra mà bình phẩm theo cái cách không có chữ của mình, vừa bình phẩm, theo cái cách mù đặc của mình, vừa cười cợt, cũng theo cái cách cười cợt của mình, cái thời mà nếu thu thập được hết các trước tác bằng mồm thì cũng đầy mấy nghìn kho lẫm, còn các trước tác trên giấy thì chẳng có lời lẽ nào diễn nổi, ôi, cái thời mà sách vở nhiều hơn lá mùa thu... (...)
 
SAU BIG BANG [VI]  (tiểu thuyết) 
... vua ku ki thứ 108 gọi đám quan dưới trướng của mình là đồ đểu, bởi chẳng có điều gì bọn chúng tâu lên vua là thật, ngược lại, trước vua thì bọn quan lại ấy một hai đều tung hô vạn tuế, nhưng sau lưng thì cũng chửi vua là đồ đểu, bởi bọn họ biết tỏng là vua đang lừa cả quan dân trong nước, cho nên thời vua ku ki thứ 108 các sách cổ sử còn chép là thời đồ đểu... (...)
 
SAU BIG BANG [VII]  (tiểu thuyết) 
... sách chép về những điều kỳ lạ trên mặt đất nói kỳ lạ thay giống người a tì ma la rằn ri, khi ngồi trên mặt đất thì hiền lành như đất, nhưng khi đã ngồi lên được trên ghế cao thì trở nên tàn nhẫn... (...)
 
SAU BIG BANG [VIII]  (tiểu thuyết) 
... cái giống dân mang trong mình thứ định mệnh trôi dạt ấy vốn hiền lành chất phác, nhưng rốt cuộc cũng đã học được cái cách áp bức trong những lần bị chiếm đóng, nghĩa là cái anh dân phi lu sa nào lên nắm quyền trị dân thì đều biết cách áp bức, có người đã thử tính, trong lịch sử của đảo quốc phi lu sa, ở trên đầu mỗi anh dân ngu khu đen phi lu sa có đến ba vạn sáu nghìn tầng áp bức... (...)
 
SAU BIG BANG [IX]  (tiểu thuyết) 
... vào một ngày mặt đất trở nên lạnh lẽo, ta nghe có tiếng kêu gào ở đằng trước, đây chỉ là kẻ đi tìm dung mạo của đất, ta nói, tiếng kêu bỗng dưng im bặt, và ta, kẻ đi tìm dung mạo của đất bỗng dưng nghe thấy toàn thể hình hài quá khứ, đấy là một ngày có tiếng thở hổn hển của người mẹ đang mang trong mình bao nhiêu thứ quí giá, sự dung dị, bộc bạch, và những lời trần trụi, chân tình... (...)
 
SAU BIG BANG [X]  (tiểu thuyết) 
... các vị nguyên thủ đất nước, dẫu gọi là vua, là hoàng đế, hay quốc trưởng, hay là gì gì, thì dường các vị đều thích làm công việc nhuộm như các vị công huân ở đất nước mạ mạ, bấy giờ thì việc nhuộm ở công quốc mạ mạ đã nổi tiếng trên toàn mặt đất, hầu như ngày nào cũng có sứ giả các nước cử đến mạ mạ để học cách nhuộm, có nước thì muốn nhuộm cho giống ý vua, có nước thì muốn nhuộm cho giống ý của một vị thần linh hay của một kẻ kiệt xuất nào đó... (...)
 
SAU BIG BANG [XI]  (tiểu thuyết) 
... Văn chương là cái vẻ sáng đẹp của con người, cho nên văn chương sẽ tàn phá hết thảy những gì không phải là văn chương... (...)

 

 

----------------

 

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021