thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
SAU BIG BANG [XV]

 

Đã đăng: [I] - [II] - [III] - [IV] - [V] -[VI] -[VII]

 

PHẦN PHỤ LỤC

BẠT MẠNG KÝ SỰ

TỰ THUẬT CUỘC RONG CHƠI BẠT MẠNG

CỦA DANH SĨ HỌ KHUẤT Ở ĐẤT BẠT, NƯỚC LÂM BÔN,

CUỘC RONG CHƠI DIỄN RA VÀO NĂM THỨ 14 TỈ LẺ 709 TRIỆU SAU BIG BANG

[tiếp theo]

 

[những người dụ rắn]

và tất nhiên là ta phải giã từ cái xứ sở buồn thảm ấy, phải giã từ người bạn đường tri kỷ không dễ gì gặp lại, cốt là để cho cuộc rong chơi của ta giữ được cốt cách hào hoa của nó, nghĩa là không được để cho bất cứ thứ nỗi buồn nào len vào nó, và cũng do là để giữ cái cốt cách hào hoa ấy mà ta phải dừng chân quá lâu ở cái xứ sở lắm rắn ấy, phải nói là ngay phút đầu gặp lão dụ rắn ta đã quyết định phải dừng lại ở chốn ấy, làm sao có thể bỏ ra đi khi biết ở đó có một con người đã làm được thứ công việc ta cho là sự thách đố lớn nhất của loài giống con người, nếu như là sách vở nói đúng thì loài giống bò sát, tiền thân của rắn, đã xuất hiện tự đại cổ sinh, vào cái thời gọi là kỷ carbon thuộc đại cổ sinh, người ta đã trông thấy loài bò sát cổ nhất, có nhiều hình thù kỳ quái nhất, có người nói chẳng phải về sau thì chỉ thành rắn, thành thằn lằn rắn mối, hay thành cá sấu, thành khủng long, mà còn thành chim bay được ở trên trời, cái loài giống bò sát quái quỉ ấy đã có mặt tự lúc mặt đất này còn cổ lỗ sĩ, cái mặt đất có tên là siêu lục địa cổ lỗ sĩ pangea, thì bấy giờ là các mảng đất đai trên đại dương nguyên thuỷ bỗng kết lại nhau thành một khối vừa khô vừa ẩm để cho cái đám sinh linh từ dưới biển trườn lên, cái đám tảo từ dưới biển trườn lên, và làm cách nào chẳng ai biết, cái đám tảo lại biến thành cái đám rừng quyết khổng lồ che rợp thứ đất đai ẩm ướt, bò lúc nhúc bên dưới đám rừng quyết khổng lồ là cái đám sinh vật bò sát đất vốn cũng từ dưới biển trườn lên, hay là cái loài giống có xương sống đầu tiên dưới nước có tên là cá đã trườn lên mặt đất mà thành bò sát, có phải là cá đã thành bò sát thành rắn hay không thì chẳng còn quan trọng đối với anh danh sĩ đất bạt, lúc bấy giờ, khi vừa gặp mặt lão dụ rắn, ta liền cố nặn đầu óc để nhớ lại cái khoảng cách giữa thời đại con người với thời đại bò sát ta đã đọc được trong sách vở, là gần ba trăm triệu năm, trời đất ơi, cái đám bò sát ngu xuẩn mà lại có mặt trên mặt đất trước loài giống con người những ba trăm triệu năm, và nếu quả như đám bò sát là tiền thân của rắn, thì ở cái xứ sở ấy đã có một con người sinh sau loài rắn những gần ba trăm triệu năm mà lại lừa phỉnh được rắn, thì dụ rắn để giết lấy thịt chẳng phải lừa phỉnh là gì, lúc bấy giờ thì ta cứ muốn ôm chặt người lão dụ rắn để tặng cho lão những nụ hôn thắm đượm tình đồng chí, đều là những kẻ bạt mạng trong cuộc chơi trần thế thì chẳng phải đồng chí là gì, tiên sinh từ nước nào tới, đấy là câu đầu tiên lão hỏi ta, ta có cảm thấy hơi tự hào khi nghe người ta gọi mình là tiên sinh, nhưng liền gạt đi cái thứ gọi là tiên sinh ấy, bởi đã tiên sinh thì chẳng thể chơi bạt mạng, này ông bạn thân yêu hãy cho ta được hôn lên bàn tay thần thánh của thế kỷ, ta vô cùng cảm động, nói, và chẳng để lão kịp nói gì, ta liền cầm lấy bàn tay có phảng phất mùi lá cây rừng của lão mà hôn, thưa tiên sinh, lão dụ rắn lại cứ lắp bắp mấy từ tiên sinh, và để dứt điểm trong chuyện kết giao, ta đã nói thẳng với lão, rằng ông bạn thân thiết của ta hãy vĩnh viễn dẹp bỏ mấy tiếng tiên s nh chết tiệt ấy đi, ta đã gào lên thế, và một cuộc khiêu vũ vừa thanh thoát vừa loạn mùi trần tục là đã diễn ra dưới ánh mặt trời của buổi sớm mai, thì ra cái đám con trai con gái sau đêm thức trắng để ăn thịt rắn, uống rượu ba đào ướp từ hoa ba đào, giờ ôm nhau nhảy múa để mừng cái chiến công lừng lẫy của xứ sở ngát hương hoa ba đào, cái chiến công dụ rắn lớn nhất từ trước đến giờ, thằng cha dụ rắn đã cùng dân trong vùng ăn nằm trên núi lớn để làm cuộc dụ rắn có qui mô không kém qui mô của một cuộc vận động chính trị tầm cỡ trong lịch sử nhân loại, thì chẳng phải dụ rắn là cuộc vận động chính trị trong thế giới loài rắn còn khó khăn cực nhọc gấp vạn lần ở thế giới loài người hay sao, anh danh sĩ đất bạt lúc bấy giờ cũng bị cuốn vào cuộc múa rắn ma quỉ ấy, ta bị đám con gái cái xứ sở ấy tóm lấy từ phút đầu cuộc chơi, chúng thay nhau, đúng hơn là chúng giành nhau, để múa với ta, trong cái phút giây sấm sét của tình yêu bầy đàn, đám con gái cường tráng ấy là cứ siết người ta vào những bộ ngực mang đủ yếu tố về kích cỡ và chất lượng của bộ ngực một người con gái, là cái men rượu ba đào đã khiến cho mọi người trở nên thành thật hơn, tức máu me hơn và cuồng loạn hơn khi ôm nhau lăn tròn trên đất theo cái kiểu loài rắn quấn quít nhau lúc ái ân, mới chỉ là màn đầu đón tiếp ta mà đã vui đến thế, thì làm sao ta có thể bỏ ra đi, ta đã theo lão dụ rắn lên núi lớn, quả tình cái chất bạt mạng đã khiến cho con người ta dễ đến với nhau hơn, là vừa gặp nhau, biết nhau đều là dân rong chơi bạt mạng, ta với lão dụ rắn đã trở nên thân thiết nhau ngay, xúc động làm sao, lên núi lớn, màn trời chiếu đất, đêm ngủ, ngày chơi, cái lão dụ rắn hào hoa ấy đã chăm sóc ta từng miếng ăn, từng giấc ngủ, lần này thì vì tuổi tác chênh nhau nhiều, ta phải đóng vai đàn em, đại ca hãy để ta tự lo, ta nói, cái chất khinh bạc trong ta không thể nào để cho ta rời bỏ cái kiểu xưng hô khinh bạc, không được, ở đây hở cơ một chút là lũ rắn hớp hồn ngay, lão dụ rắn nói, thì ra, lũ rắn núi lớn chỉ chịu khuất phục dưới bàn tay tài hoa của lão, ta theo lão lên núi lớn nói là để học cách dụ rắn, nhưng thật ra là để chơi cho thoả thích, ở cái xứ núi non nhiều hơn người ở này có bao nhiêu người theo già này học dụ rắn, nhưng chửa ai học được, lão dụ rắn nói, và đưa ta vào rừng chỉ cho thứ lá cây rừng có màu vàng nhạt lão gọi là lá dụ rắn, vừa ăn vào bụng, ăn bao nhiêu cũng được, vừa vò nát rồi thoa lên hai bàn tay, chỉ có thế là dụ được lũ rắn, lão nói, tất nhiên là chẳng khó khăn chi về cách làm ấy, ta cũng vừa ăn vừa thoa lên hai bàn tay như lão nói, nhưng khi gọi “hãy đến đây hỡi lũ rắn núi lớn”, như cái cách lão ấy gọi, thì chẳng thấy có ma nào mò tới, lão dụ rắn thì muốn gọi lũ rắn núi lớn bất cứ lúc nào c ũng được, kỳ này ta tập cho lũ nó cách đi về, lão nói, nghĩa là không như những lần trước, gọi rắn đến là để bắt lấy thịt, lần này lão gọi rắn đến rồi thả cho rắn trở lại núi lớn, cái trò đi đi về về của lũ rắn có vẻ kỳ quái lắm, làm như thể lũ chúng cũng có trí não để hiểu được như con người, tất nhiên là có lão luôn ở cạnh ta, nếu không, cái đám rắn ấ sẽ ăn tươi nuốt sống ta, và có phải đấy là sự mặc khải của loài giống con người hay là sự mặc khải của trời đất hay không, ta ngồi ao ước làm sao chỉ hú lên một tiếng, chứ chẳng cần thứ lá lảy gì cả, là lũ rắn kéo đến phủ phục trước anh danh sĩ đất bạt để cho cuộc rong chơi bạt mạng của ta được ghi vào sử sách, ta nghĩ, và liền hú lên một tiếng, thì chẳng phải chỉ có rắn núi lớn, mà dường như chúng từ khắp mặt đất kéo tới phủ phục trước ta, lão dụ rắn cũng phủ phục trước ta, già này có mắt mà như không, tiên sinh là người trời giáng thế, lão nói, ta vội đỡ lão đứng lên, là nhờ công của đại ca đấy, ta nói, như để kiểm chứng lại có quả loài giống con người đã tặng riêng ta cái giọng hú ấy hay không, về sau, khi đã rời khỏi xứ sở ấy, ta cho rằng chính cái mùi lá cây dụ rắn của lão ấy vẫn là lý do khiến cho lũ rắn kéo đến, nhưng kéo đến đông như thế là do cái tiếng hú của ta là trùng hợp với tiếng nói nào đó của loài rắn, có thể là trong ngôn ngữ của rắn thì cái tiếng hú ấy lại là tiếng gọi thiết tha nào đó, về sau thì ta cứ nghĩ đến những bí mật ẩn náu trong tiếng nói của muôn loài, còn bấy giờ, ta cứ chắc mẩm trong lòng là sẽ nhảy vào sử sách, a, thì ra trong dòng tiến hoá của nhân loại, khi đến lượt ta thì cuộc tồn sinh chín nắng ngàn mưa ấy lại tặng riêng ta thứ tiếng hú thần kỳ, lúc bấy giờ, cả cái xứ sở ấy ai cũng coi ta như là vua của loài rắn, kề từ lúc ấy thì chẳng còn ai dám nghĩ đến chuyện ăn thịt rắn coi như là thần dân của người nhà trời giáng thế, anh danh sĩ đất bạt rong chơi núi lớn, gió vẫn tiếp tục thổi trên ngàn, lũ rắn thong dong đến và đi, ta đang chìm đắm giữa cuộc vui bầy đàn gồm có cả người lẫn rắn ấy, thì lão dụ rắn rỉ tai ta, hay là tiên sinh hãy làm người đứng đầu thiên hạ ở đất này, thấy ta làm vua rắn là lãng phí một đời oanh liệt, lão dụ rắn quay sang dụ ta làm vua người, dòng tiến hoá nhân loại quả đã âm thầm để lại trong ta thứ tính cách không tài nào xoá bỏ được ấy, dụ rắn thì coi như ta đã hơn hẳn lão dụ rắn rồi, nhưng lại không cưỡng nổi khi lão dụ ta, anh danh sĩ đất bạt sở dĩ nhận làm vua người ở xứ sở ấy là vì cảm thấy mình là kẻ tài hoa, thì cũng là phù họp với tiêu chí bạt mạng thôi, đương không lại đi làm vua ở xứ người thì cũng vui thôi, trước, chỉ khi nào có cuộc dụ rắn qui mô để lấy thịt ăn thì mới có việc cùng nhau nhảy múa, giờ, không còn chuyện giết rắn, ta, kẻ đứng đầu thiên hạ ở đấy, cứ vài ba hôm là ta lại cho múa rắn, cứ vài ba hôm thì đám con gái cường tráng ấy lại đưa ta vào cái thế giới có đủ cả âm vang màu sắc của cuộc giãy giụa hải hồ lay động càn khôn, anh danh sĩ hào hoa đất bạt đang đắm mình trong cuộc chơi bạt mạng, thì lão dụ rắn lại rỉ tai ta, có lẽ là không ổn rồi tiên sinh, thì ra, có một người chỉ hú một tiếng thì lũ rắn lớn nhỏ khắp nơi kéo đến đang thống lãnh thiên hạ ở xứ sở ấy đã khiến cho thiên hạ bốn phía xung quanh để mắt dòm ngó, mặc kệ họ dòm sao thì dòm, ta nói với lão dụ rắn, và cùng lão lên núi lớn chơi cùng lũ rắn, rồi lại quay về mở cuộc vui nhảy múa, nhưng từ dòm ngó, thiên hạ bốn phía lại chuyển sang ganh ghét, rồi chuyển sang hận th ?a có hỏi lão dụ rắn tại vì đâu những bầy đàn người ở chung quanh lại mang hận thù đối với cái bầy đàn người có ta ở trong đó, thì lão ta chỉ lắc đầu, im lặng, hỏi ai ở cái xứ sở ấy về chuyện hận thù ấy thì ai cũng lắc đầu, im lặng, như vậy là sắp có buồn phiền len vào cuộc rong chơi của ta, lão dụ rắn khóc, già trẻ lớn bé đều khóc khi phải xa ta, tiên sinh ra đi thì chúng em còn biết múa rắn với ai, đám con gái cường tráng ấy thở than, nhưng để giữ cái cốt cách hào hoa của cuộc rong chơi thì ta phải ra đi trước khi những bầy đàn người ở bốn phía chung quanh mang đao kiếm đến tìm ta,

 

[còn tiếp]

 

_________
SAU BIG BANG là cuốn tiểu thuyết thứ 8 của Nguyễn Thanh Hiện [1. Những Tháng Năm Nghiệt Ngã - 2. Trở Lại Xương Quơn (NXB Văn Học, Việt Nam, in năm 2007) - 3. Vật Gia Bảo Của Một Dòng Họ - 4. Bên Này Trần Gian - 5. Người Đánh Cắp Sự Thật (NXB Văn Học, Việt Nam, in năm 2008) - 6. Một Cách Nói Khác Của Niềm Khao Khát - 7. Rốt Cuộc Thì Bọn Họ Là Ai? - 8. Sau Big Bang - 9. Đâu Phải Là Ký Ức]. Sách này có thể xem như là một cuốn tạp thế sử, mà cũng có thể coi như những sấm ngôn của một vị thần nào đó có duyên nợ với nhân gian. Sách gồm phần Chính Biên, chép về một số nước trên mặt đất, và phần phụ lục Bạt Mạng Ký Sự, tự thuật về cuộc rong chơi bạt mạng của danh sĩ họ Khuất ở đất Bạt nước Lâm Bôn, cuộc rong chơi diễn ra vào năm thứ 14 tỉ lẻ 709 triệu sau big bang.

 

 

-----------

Đã đăng:

SAU BIG BANG [I]  (tiểu thuyết) 
... đằng sau mỗi tiếng khóc nhân gian là có hằng loạt những xô đẩy, những chen lấn, những cướp bóc, những hoán đổi, những mưu mô, những gian dối, những băng đảng, những nụ cười khả ố, những lời chói tai như tiếng sủa của lũ chó không còn đủ tư cách để sủa... (...)
 
SAU BIG BANG [II]  (tiểu thuyết) 
... “nhưng chẳng lẽ nhà ngươi không biết trường thành cao dày là đang làm cho cả nước ngộp thở hay sao?” “thưa, có biết” “nhưng chẳng lẽ nhà ngươi không biết khi cả đêm ngày tai óc bị nhồi nhét những lời giả dối thì con người trở nên điên cuồng ngu ngốc hay sao?” “thưa, có biết” “nhưng nhà ngươi chẳng biết những gì đang diễn ra là đang làm cho tri thức thối rữa, hơi thở con người chứa toàn tri thức thối rữa đã làm cho cá chết, lúa chết và cả người cũng chết hay sao?” “thưa, có biết”... (...)
 
SAU BIG BANG [III]  (tiểu thuyết) 
... ta chỉ có mỗi mong ước nhỏ nhoi là làm sao hiểu được, chỉ một phần nào thôi cũng được, rằng tổ tiên con người là ai, chẳng lẽ là cua, là cá, nhưng nếu chẳng phải là cá thì sao nay vẫn còn chuyện cá đẻ người, còn nếu như chẳng phải là cua thì sao nay vẫn coi bóng đêm như một thứ bí tích thiêng liêng, cả vận mệnh con người lẫn đất nước là đều được nói ra từ thứ đêm trường u ám... (...)
 
SAU BIG BANG [IV]  (tiểu thuyết) 
... các vị đứng đầu dân nước đã thay nhau trị nước trong vòng một trăm lẻ tám năm, cả thảy là mười một vị, để đủ sức làm công việc trị nước, các vị đã bán hết thảy rừng biển của bôn la mới có đủ tiền bạc để cung cấp thức ăn cho những chiếc bướu trên lưng các vị, cho đến lúc đã bán hết rừng biển trong nước thì nước bôn la của vị cầm quyền cuối cùng ấy chỉ còn bằng một cái xóm nhỏ... (...)
 
SAU BIG BANG [V]  (tiểu thuyết) 
... kẻ không có chữ thì có cái thú là đem những thứ mình mù đặc ra mà bình phẩm theo cái cách không có chữ của mình, vừa bình phẩm, theo cái cách mù đặc của mình, vừa cười cợt, cũng theo cái cách cười cợt của mình, cái thời mà nếu thu thập được hết các trước tác bằng mồm thì cũng đầy mấy nghìn kho lẫm, còn các trước tác trên giấy thì chẳng có lời lẽ nào diễn nổi, ôi, cái thời mà sách vở nhiều hơn lá mùa thu... (...)
 
SAU BIG BANG [VI]  (tiểu thuyết) 
... vua ku ki thứ 108 gọi đám quan dưới trướng của mình là đồ đểu, bởi chẳng có điều gì bọn chúng tâu lên vua là thật, ngược lại, trước vua thì bọn quan lại ấy một hai đều tung hô vạn tuế, nhưng sau lưng thì cũng chửi vua là đồ đểu, bởi bọn họ biết tỏng là vua đang lừa cả quan dân trong nước, cho nên thời vua ku ki thứ 108 các sách cổ sử còn chép là thời đồ đểu... (...)
 
SAU BIG BANG [VII]  (tiểu thuyết) 
... sách chép về những điều kỳ lạ trên mặt đất nói kỳ lạ thay giống người a tì ma la rằn ri, khi ngồi trên mặt đất thì hiền lành như đất, nhưng khi đã ngồi lên được trên ghế cao thì trở nên tàn nhẫn... (...)
 
SAU BIG BANG [VIII]  (tiểu thuyết) 
... cái giống dân mang trong mình thứ định mệnh trôi dạt ấy vốn hiền lành chất phác, nhưng rốt cuộc cũng đã học được cái cách áp bức trong những lần bị chiếm đóng, nghĩa là cái anh dân phi lu sa nào lên nắm quyền trị dân thì đều biết cách áp bức, có người đã thử tính, trong lịch sử của đảo quốc phi lu sa, ở trên đầu mỗi anh dân ngu khu đen phi lu sa có đến ba vạn sáu nghìn tầng áp bức... (...)
 
SAU BIG BANG [IX]  (tiểu thuyết) 
... vào một ngày mặt đất trở nên lạnh lẽo, ta nghe có tiếng kêu gào ở đằng trước, đây chỉ là kẻ đi tìm dung mạo của đất, ta nói, tiếng kêu bỗng dưng im bặt, và ta, kẻ đi tìm dung mạo của đất bỗng dưng nghe thấy toàn thể hình hài quá khứ, đấy là một ngày có tiếng thở hổn hển của người mẹ đang mang trong mình bao nhiêu thứ quí giá, sự dung dị, bộc bạch, và những lời trần trụi, chân tình... (...)
 
SAU BIG BANG [X]  (tiểu thuyết) 
... các vị nguyên thủ đất nước, dẫu gọi là vua, là hoàng đế, hay quốc trưởng, hay là gì gì, thì dường các vị đều thích làm công việc nhuộm như các vị công huân ở đất nước mạ mạ, bấy giờ thì việc nhuộm ở công quốc mạ mạ đã nổi tiếng trên toàn mặt đất, hầu như ngày nào cũng có sứ giả các nước cử đến mạ mạ để học cách nhuộm, có nước thì muốn nhuộm cho giống ý vua, có nước thì muốn nhuộm cho giống ý của một vị thần linh hay của một kẻ kiệt xuất nào đó... (...)
 
SAU BIG BANG [XI]  (tiểu thuyết) 
... Văn chương là cái vẻ sáng đẹp của con người, cho nên văn chương sẽ tàn phá hết thảy những gì không phải là văn chương... (...)
 
SAU BIG BANG [XII]  (tiểu thuyết) 
... ta vừa từ thuyền độc mộc bước lên bờ thì cái thằng cha râu ria như cỏ mọc từ hai mang tai vòng xuống tới cằm ấy đã dang cả hai tay ra đón chào ta như một vị anh hùng thắng trận trở về, hoan hô ông bạn từ đất liền mới tới... (...)
 
SAU BIG BANG [XIII]  (tiểu thuyết) 
... người ta nói cái giống vật thân thiết với con người này vốn ở trên rừng, là chó hoang, có bầy đàn đường hoàng, biết hợp sức nhau để chống lại những con thú hoang hung dữ khác, có khi chống lại một con sói hung hăng, có khi chống lại một con gấu đang đói, chống bằng cách đứng chụm đít lại nhau, xoay đầu ra bốn phía, và nhe răng ra mà sủa, người ta bảo chính là con người đã bắt chước cái cách lập bầy đàn của chó, nhưng lại chẳng biết sủa theo cái cách của chó, tức là cái cách sủa sao cho con sói con gấu phải bỏ đi chỗ khác, chẳng bắt chước được cái cách sủa ấy, nên con người cứ sủa theo cái cách của con người... (...)
 
SAU BIG BANG [XIV]  (tiểu thuyết) 
... và chẳng còn gặp một ai, một đất nước trống rỗng, thằng cha chủ xe chó thở dài, nói, và cho xe chạy thẳng tới hoàng cung, chẳng còn ai, ngoài vị vua vừa mất, thần dân đang ngồi buồn bã trên ngai vua... (...)

 

 

----------------

 

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021