thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
NHỮNG GHI CHÉP Ở TẦNG THỨ 14 [chương 11]

 

Đã đăng: [chương 1-2] - [3] - [4] - [5] - [6] - [7][8] - [9] - [10]

 

11.

 

Chúng tôi về lại khách sạn khi đã gần 2 giờ khuya.

Nhớ lời của Cathy, tôi nhét tờ bạc 10 ngàn vào tay gã bảo vệ khi gã kéo cánh cửa kính cho chúng tôi vào. Tôi nắm tay Cathy, khom người, chui qua những sợi dây giăng mùng trong phòng khách, rồi bấm nút thang máy. Khi thang dừng, chúng tôi bước ra, tôi kéo Cathy vào lòng, hôn lên má. Mùi rượu toả ra từ miệng cô gây gây. Cathy chào tạm biệt, rồi bước về phòng mình.

Tôi đá văng đôi giầy ra khỏi chân, để nguyên quần áo leo lên giường. “Nó” vẫn còn lẩn khuất đâu đây, tôi cảm nhận như vậy. Hơi mệt, tôi thao thức. Tôi cố tìm hiểu trong sâu xa lòng mình lý do nào đã mang tôi đến đây. Tôi mơ hồ hiểu ra rằng “nó” cũng là một trong những thứ tôi đi tìm trong chuyến đi này.

Tôi với tay lên đầu giường tắt đèn ngủ.

 

*

 

Điện thoại bàn reo. Giọng Cathy.

“Anh ngủ chưa? Có ngủ được không?”

“Chưa. Không ngủ được.”

“Tôi cũng vậy. Tôi không muốn ở một mình. Mình ngủ với nhau đi. Tôi qua phòng anh hay anh qua tôi?”

“Tôi qua cô, 5 phút nữa. Nhưng tôi không có condom.[1]

“Tôi có. Nhưng chưa chắc mình cần đến nó.”

 

*

 

Cathy mở sẵn khoá cửa, tôi chỉ vặn nhẹ rồi đẩy vào. Đèn ở góc phòng hắt ra ánh sáng vàng mờ dưới cái chụp to hình nón. Cô ngồi hút thuốc trên ghế ở đầu giường, mặc áo thun màu xanh biển, loại áo rộng và dài đến gối thay cho áo ngủ, chân để trần. Trên bàn có sẵn hai cái ly, loại ly nhỏ để uống rượu, chai JB còn lưng nửa, và mấy lon bia 333. Phòng chỉ có một giường, không cửa sổ, bốc nồng mùi thuốc lá, trên góc tường có ô trống nhỏ gắn quạt thông gió. Quạt cùng với máy lạnh phát ra tiếng rì rì. Hai va-li to đặt bên nhau, một dựng đứng, một đang mở toang bày áo quần bừa bộn.

Tôi ngồi xuống chiếc ghế còn lại, nhìn tay ghế, sớ vải hình ca-rô bọc ghế cũ sờn.

“Anh uống chút gì nhé? Có whiskey và bia.”

“Ờ, có lẽ tôi uống lon bia.”

“Tôi không có ly uống bia.”

“Không cần đâu. Tôi uống từ trong lon.”

Bia không còn lạnh. Tôi tợp từng ngụm nhỏ, muốn gợi chuyện nhưng không biết nên nói gì. Cathy rít nhanh vài hơi thuốc rồi dụi, thả mẩu tàn thuốc vào lon bia rỗng ở dưới chân. Cô đứng dậy đi vào toilet. Tiếng nước đái dội róc rách vào thành bồn cầu. Có tiếng cô đánh răng.

Tôi hỏi bâng quơ: “Mấy căn phòng này cùng dãy nhưng thiết kế không giống nhau. Phòng này khác với phòng bên tôi. Họ có tính cùng giá tiền không nhỉ?”

“Ừ, không giống, giá rẻ hơn nhiều. Tôi chỉ trả có 15 đô cho một ngày thôi. Mà này, anh có chuyện gì khác để nói ngoài chuyện giá phòng không?”

Tôi bước tới toilet, cửa để mở, Cathy đang thoa kem lên mặt. Tôi ôm cô từ sau lưng. Cathy dừng tay, đứng yên. Cô để ngực trần, hai tay tôi vòng ra trước ôm kín hai bầu vú tròn êm dưới lần vải. Tóc cô vàng và khô, sáng lên dưới ánh đèn. Tôi hôn lên gáy.

Cathy đặt ống kem xuống, gỡ nhẹ tay tôi ra.

“Anh tắm không? Dùng khăn này, khăn sạch. Bàn chải này cũng mới, chưa dùng.” Cô mở hộc tủ, đưa tôi hai vật vừa nói, rồi bước ra.

Tôi cởi đồ, vắt lên giá, bước vào đứng dưới vòi sen. Những tia nước lạnh xối xuống làm đầu tôi nguôi dần những thèm muốn xác thịt. Tôi đổ nước xà-bông màu tím trong chai ra tay, thoa lên người, mùi oải hương thoang thoảng thật dễ chịu. Tôi lau người rồi đánh răng.

“Anh không có condom thật à?”

“Ừ, tôi nói rồi. Không có.” Tôi nói lúng búng trong miệng.

“Đàn ông đi ra ngoài không mang theo condom thì tệ hơn là không mang theo thẻ tín dụng.”

Cathy đã lên giường, cô vặn nhỏ đèn ngủ, quầng sáng thật nhỏ. Tôi lăn lên giường, chui vào tấm chăn mỏng. Cathy thân trần, da mát lạnh. Tôi kéo cô vào sát. Thân Cathy gầy. Tôi vuốt dọc từ hông, những nhánh xương sườn hơi gồ lên, tới ngực thì lại vun đầy. Cathy quay lại. Môi cô ghì lên môi tôi. Tôi lật qua, hất tấm chăn, chồm lên người cô. Tay Cathy bấu lên lưng tôi, thoa dọc theo lưng xuống mông, lần ra trước rồi dừng lại, mơn trớn. Giữa hai đùi Cathy là những lọn lông xoăn, rậm, bắt đầu từ dưới rốn, cuồn cuộn che phủ hết mọi thứ bên dưới. Đám lông phong nhiêu kỳ dị. Dưới ánh đèn, chúng đen nhánh chứ không vàng nâu trùng với màu tóc như tôi tưởng. Tôi không cưỡng được sự liên tưởng đến bờm của loài mãnh thú, hay những lọn râu uy nghi của loài rồng.

Cathy đẩy tôi nằm xuống. Cô ngồi dậy trên đùi tôi, vói tay lần trong áo gối lấy ra chiếc bao Durex [2] màu xanh bạc, giơ ra ánh đèn, xé bao. Nâng tôi lên, cô tròng bao vào. Nhè nhẹ lần bao lên từ từ. Ân cần và cẩn trọng, như đang thực hiện một nghi thức trang trọng. Cùng lúc với cơn hứng tình, lòng tôi dâng lên niềm biết ơn vô hạn.

Bóng tôi mờ mờ trên tấm gương đầu giường. Bóng Cathy hiện ra, rõ hơn, phía bên trái. Mắt trái, mày trái, nửa phần mũi trái, nửa phần môi trái.

Bên phải gương mặt Cathy là một vạch cắt phẳng trơn.

Tôi rùng mình. Tôi vừa bị xối một xô nước đá, lạnh ngắt. Tôi mềm oặt, rũ rượi.

Cathy cảm nhận được ngay những thay đổi của tôi. Cô buông nắm tay ra.

Cái giường bồng bềnh. Cái giường thành chiếc thuyền vượt biển, nó đang dập dềnh trên đầu những ngọn sóng. Căn phòng không còn là căn phòng, mà là mặt biển tối đen mênh mông. Cathy nằm ngửa. Cathy không còn là Cathy. Cathy thoắt nhiên là con cá voi khổng lồ, trắng bệch với những cuộn lông xoăn tít râu rồng dưới bụng. Vòng tay Cathy nới, thả tôi ra, cô ngã xuôi xuống nệm. Bụng tôi co thắt. Tôi cố bước ra khỏi giường, về phía toilet. Chiếc condom không còn ôm bó như trước, lùng nhùng rộng, thõng thượt lắc theo từng bước chân.

Tôi bật đèn, mở vòi, vả nước lên mặt. Tuột chiếc bao ra ném vào thùng rác. Tôi nghĩ, Cathy đã tiên đoán đúng, tôi không còn cần đến nó nữa. Chiếc bao nằm vắt lên những miếng bông tẩy trang bẩn, trông như loài bò sát vừa bị lột da.

Tôi bước ra, nhìn vào giường, Cathy đã mặc lại áo, nằm quay lưng lại phía tôi, mái tóc rũ xoà trên gối. Tôi ngồi xuống, đặt tay lên vai cô, bóp nhè nhẹ.

“Anh không cần an ủi tôi. Đừng, đừng hỏi gì cả. Về đi, biến về phòng của anh đi.”

“Không, tôi sẽ không nói gì đâu.”

“Anh thất vọng vì nhận ra tôi là một thứ người/ma.”

“Không, không thất vọng. Nhưng tôi bị bất ngờ vì đã không nhận thấy điều đó trước đây.”

“Tôi không muốn gạt anh. Tôi nghĩ rằng anh biết và chấp nhận điều đó. Vả lại, anh thấy đó, tôi đề nghị dùng condom để anh được an toàn.”

“Tôi hiểu.”

“Tôi gọi anh qua không phải chỉ để làm tình. Thật ra, tôi không muốn nằm một mình đêm nay. Tôi muốn có người bên cạnh.”

“Tôi xin lỗi vì mình ứng xử vụng về. Tôi ở lại với cô nhé? Tôi không muốn về lại phòng mình.”

“Anh có thể trải tấm ga xuống đất mà nằm.”

“ Không, Cathy. Tôi muốn nằm bên cô.” Tôi nằm xuống, vòng tay qua ôm vai Cathy.

“Anh thấy tình cảnh này có buồn cười không. Hai đứa gốc Việt mà không phải là người Việt, về Sài Gòn tình cờ gặp nhau, lang thang nhậu nhẹt phố xá, rồi về nằm bên nhau trong một khách sạn, trong một thành phố đầy ma. Một trong hai đứa cũng là một con ma…”

Tôi nhớm người lên nhìn vào tấm gương. Nửa bên phải khuôn mặt của Cathay vẫn là một lát cắt phẳng lì nhưng tôi không còn thấy đáng sợ, thậm chí còn thấy quen dần.

“Ok, vậy mình nói chuyện nhé. Cô nói tiếng Đức được không?”

“Được, nhưng không giỏi như tiếng Việt.”

“Vì sao vậy? Tiếng Đức cũng là một thứ ngôn ngữ của cô, đến từ cha cô, như tiếng Việt là của mẹ cô.”

Cathy xoay người lại, nghiêng qua, gối đầu lên tay tôi.

“Có lẽ trong trường hợp này có thể giải thích rằng người ta có khuynh hướng ủng hộ, hay nghiêng về bên nào yếu thế hơn chăng? Tôi thấy rất gần gũi, hầu như không có vấn đề gì với tiếng Đức hay văn hoá Đức, bên họ của cha tôi. Không có gì nhiều để kích thích tôi, làm tôi hào hứng trong việc khám phá. Khác hẳn với thứ tình cảm mà tôi dành cho Việt Nam. Luôn luôn có điều gì bí ẩn, chưa được khám phá.”

“Tôi có thể hỏi cô vài thắc mắc không dễ chịu chứ?”

“Anh cứ hỏi. Hay để cho công bằng hơn thì mình nên đặt ra quy ước cho dễ nhé.”

“Quy ước thế nào?”

“Anh có quyền hỏi bất cứ điều gì, nhưng tôi có quyền trả lời hay từ chối không trả lời. Và ngược lại cũng vậy.”

“Đồng ý.”

“Vậy anh hỏi trước đi.”

“Điều gì làm cho cô khó chịu nhất khi ở Việt Nam?”

Cathy cân nhắc, “Khi phải deal [3] với những người biết rằng trong tôi có dòng máu Việt, biết mẹ tôi là người Việt.”

“Vì sao?”

“Khi đó tôi có cảm giác như họ không xem tôi như một người ngoại quốc, cũng không xem tôi là một người Việt, mà là một thứ gì đó không định hình, không rõ ràng.”

“Tôi không hiểu. Dường như cô mẫn cảm quá.”

“Anh có biết ở đây người ta gọi những đứa như tôi là gì không?”

“Không. Là Việt kiều?”

“Không. Là con lai.”

“Tôi biết ngày xưa người Việt có thứ thành kiến như vậy đối với con lai, nhưng bây giờ thì khác rồi.”

“Không, không khác. Con lai là sản phẩm của cuộc chiến, trong thời chiến, một thứ hậu quả của chiến tranh. Thứ sản phẩm có từ một gã da trắng, hay da đen, với một cô điếm. Và có vẻ như người ta không gọi những đứa con được sanh ra giữa người Việt với người Hoa, với người Nhật, với người Hàn, hay với bất cứ một giống dân châu Á nào khác, là con lai.”

“Ngày nay, tôi thấy người Việt lấy người khác chủng tộc rất nhiều. Ở Mỹ chẳng hạn, mà có thành kiến gì đâu.”

“Đúng vậy, những đứa con lai thời này dễ dàng được chấp nhận. Nhưng những đứa trong lứa tuổi của tôi thì khác.”

“Sao khác? Khác như thế nào? Cô không ra đời ở Việt Nam, cô ra đời ở Mỹ, sau khi cuộc chiến đã chấm dứt. Cô có thể cho tôi biết tuổi không?”

“Cha tôi mang mẹ tôi rời khỏi Việt Nam vừa kịp trước ngày lính miền Bắc vào chiếm Sài Gòn. Tôi ra đời sau đó 6 năm, sau này tôi biết mẹ tôi có thai ngoài ý muốn của ông bà nhưng họ vẫn giữ tôi lại. Tôi lớn hơn anh chừng 10 tuổi. Anh hài lòng với những thông tin này chưa?”

“Vì sao cô không giải thích với tôi về chuyện người/ma khi mình ở quán rượu mà còn gạt chuyện đó đi khi tôi đề cập tới?”

“Lúc đó tôi thấy quá sớm để nói đến một chuyện nhạy cảm như vậy. Tôi không muốn làm anh thất vọng, và không muốn phá đi không khí của buổi chiều đẹp.”

“Cô biết như thế nào về chuyện này?”

Không ai còn nhớ chính xác hiện tượng con người trở thành ma và thành người/ma đã bắt đầu xuất hiện từ lúc nào. Theo những gì tôi được kể, thì ban đầu, nó như một làn sương mù mỏng tang trong sâu thẳm con người, lan toả dần, rồi đột ngột biến thành một hiện tượng được chấp nhận trong toàn cộng đồng mà không một ai đặt ra bất cứ nghi vấn nào về sự hiện hữu của nó. Vả lại, vào thời điểm đó, người ta không có quyền đặt nghi vấn với bất cứ điều gì, đó là luật bất thành văn nhưng phải tuân thủ nếu không muốn bị biến mất khỏi đời sống. Người ta chỉ chấp nhận thực trạng và những gì được kẻ thắng ban phát chứ không được thắc mắc hay đòi hỏi bất cứ điều gì.

Hai năm sau khi hoà bình, tình trạng con người biến thành ma và người/ma đã đột nhiên xuất hiện và phát triển thật nhanh khắp nơi trên đất nước. Có lẽ một sáng nào đó người ta phát hiện ra sự bất toàn của hình ảnh vợ chồng, con cái mình hiện ra trong gương.

Sự kiện này gây ra tình trạng hoang mang, có nguy cơ dẫn đến khủng hoảng lớn trong xã hội. Mọi nỗ lực để giải thích và ngăn chặn đều không có hiệu quả. Vào lúc đó, người miền Nam bắt đầu vượt biên, lao ra biển, chỉ để thoát khỏi đất nước, không cần biết điều gì chờ đợi mình ở ngoài kia. Lúc ấy người ta còn khái niệm “sau bức màn sắt” cho những quốc gia cộng sản, như tình trạng của Bắc Triều Tiên hiện nay. Sau bức màn sắt là bóng tối, là the unknown region.*

Rồi không biết khởi đầu từ đâu, người ta tự động đồng loạt đập nát hết tất cả gương, kính, kể cả các loại kính đeo mắt cho dù thị giác sẽ bị hạn chế, và họ tuyệt đối không chế tạo, không sử dụng, các thứ kim loại bóng sáng — nghĩa là bất cứ loại vật thể nào có khả năng phản ảnh bóng người trên nó — với mục đích làm cho không ai còn có thể nhận diện được chính mình và người khác là người hay ma, hay người/ma. Đây không phải là luật, nhưng nó gần như một quy ước về đạo đức, một thứ đạo đức mới, để điều chỉnh hành vi con người cho phù hợp, và giúp họ sống còn được với môi trường xã hội lúc bấy giờ.

Mãi về sau, cả hơn một thập niên sau, một thế hệ mới ra đời. Khi những người thuộc thế hệ mới này chấp nhận và tự tin với hiện trạng thật của mình, thì họ đồng loạt chế tạo, phục hồi lại những thứ gương, kính mà thế hệ trước đã phá huỷ, một cách bất ngờ và tự phát như cha mẹ họ trước đó đã làm điều ngược lại. Từ đó người ta mới được nhìn gương mặt thật của mình, và của nhau.”

“Nghe như chuyện hoang đường!”

“Điều này chúng ta đã nói rồi. Đây là một đất nước được xây dựng trên huyền thoại và chuyện hoang đường cơ mà!”

“Làm thế nào để một con người trở thành ma hay người/ma?”

“Qua đường tình dục! Đúng vậy, theo một thống kê đáng tin cậy thì 30% biến thành người/ma là qua đường tình dục, giống y như trường hợp người ta bị lây nhiễm các loại bệnh xã hội do không sử dụng condom khi giao phối. Chuyện này chắc anh biết rồi.

30% khác trở thành người/ma là do hệ quả của việc vô tình ngộ độc những thông tin sai lạc về lịch sử.

30% khác nữa trở thành người/ma là do tự nguyện tiêm một liều ma tố vào máu như người ta truyền dịch huyết thanh khi lâm bệnh. Những kẻ này nhận thức rằng ở vị thế người/ma thì họ có đủ mọi tố chất để len vào bất cứ giai tầng nào trong xã hội, và đó là phương tiện để họ tiến thân.

10% còn lại trở thành người/ma là do được ban phát, nghĩa là đám ma già phát cho họ — những kẻ trẻ tuổi — một cái thẻ và một cuốn cẩm nang có bìa màu đen để họ tự tu luyện, như hình thức nhà vua ban cho kẻ dân dã một thứ quốc tính trong thời phong kiến.

Những người/ma lâu ngày sẽ trở thành ma toàn phần.

Tôi giải thích như vậy anh hiểu chưa?”

Tôi không hiểu lắm, nhưng không trả lời Cathy.

“Làm thế nào để nhận biết đó là một con người, hay một con ma, hay một con người/ma?”

“Với sự mẫn cảm của mình thì tôi cảm nhận được ngay đối tượng mà tôi muốn tìm hiểu thuộc thể dạng nào. Có một cách nhanh và chính xác nhất để nhận dạng là hãy nhìn vào cái hình ảnh hồi phản của kẻ ấy hiện ra trong gương. Đây là cách mà anh đang chứng nghiệm với tôi. Nếu là con người toàn phần thì trong gương sẽ hiện ra nguyên vẹn cái nhân dạng đầy đủ, như tôi đang nhìn thấy anh. Nếu là ma thì trong gương tuyệt đối sẽ không có một dấu vết nào chứng thực sự hiện hữu của hắn cả. Còn nếu là người/ma thì trong gương sẽ hiện ra phần người mà thôi, không có phần ma. Anh đang nhìn thấy tôi như vậy.”

“Người ta sẽ là ma hay là người/ma suốt phần còn lại của cuộc đời ư?”

“Đúng vậy. Bất cứ khi nào còn đặt chân lên lãnh thổ Việt Nam thì khi đó họ là người/ma, hay là ma. Khi nào rời khỏi nơi này thì họ trở lại con người bình thường. Nó gần như là một thứ chi tiết xác nhận nhân thân cho visa của ngoại kiều và căn cước của người dân trong nước.”

“Đó là lý do cô trở về Mỹ?”

“Đó là một trong những lý do tôi trở về Mỹ.”

Tôi kéo cái chăn cho nó trượt hoàn toàn ra khỏi mặt gương, rồi nhìn Cathy hiện ra trong đó.

“Vì sao anh làm vậy?”

“Vì tôi muốn làm tiếp việc mình chưa kịp làm.”

“Anh có thể tiếp tục điều đó, với một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Ở đất nước này có một quy ước. Đó là, người ta không nói chuyện về thời cuộc, không mang những chính khách, những nhà lãnh đạo đất nước, lên giường.”

“Vì sao vậy?”

Tôi nghe Cathy trầm giọng, như thầm thì.

“Không hẳn là do mê tín, nhưng vì người ta tin rằng làm vậy thì sẽ gây ra tình trạng liệt nhược. Ít ra thì đàn ông sẽ liệt dương và đàn bà thì lãnh cảm. ”

Tôi bật cười. Cathy nghiêm giọng.

“Tôi nói thật đấy, không phải chuyện đùa đâu.”

“Nó xảy ra như thế nào? Cũng đột ngột như những hiện tượng khác à?”

“Không. Tình trạng này xảy ra một cách tiệm tiến. Nó giống như triệu chứng teo cơ và suy thoái khả năng cương cứng ở nam giới, và khô cạn nguồn nước ở nữ giới.”

Tôi cười: “Tôi nghi ngờ cách diễn giải và những thuật ngữ bệnh lý của cô.”

“Tôi không có khả năng diễn giải chính xác, nhưng anh hiểu tôi muốn nói gì, phải không?”

“Vậy người ta nói những chuyện đó ở đâu, khi nào?”

“Trong bàn nhậu. Thường thì trong bàn nhậu, và trên facebook, gọi là chém gió. Thôi quên chuyện đó đi. À, tôi không còn condom. Cái lúc nãy là cái cuối cùng tôi có. Anh gọi tiếp tân đi, họ sẽ mang lên.”

“Có nên làm phiền họ không? Vào lúc khuya khoắt như thế này?”

“Không phiền. Đúng vậy, không phiền. Ngay cả vào lúc khuya khoắt như thế này.”

Tôi với tay lên đầu giường tắt đèn ngủ.

“Tôi nghĩ lúc nói trên điện thoại cô đã tiên đoán đúng, mình không cần đến nó.”

 

(Còn tiếp)

 

_________________________

[1]condom: bao cao su

[2]Durex: hiệu condom thông dụng

[3]deal: giro tiếp.

 

 

-----------------------

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021