thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
NHỮNG CHI TIẾT CẦN ĐƯỢC LÀM RÕ TRONG LÝ LỊCH TRÍCH NGANG CỦA MỘT CON NGƯỜI [chương 10]

 

Đã đăng: [chương 1] - [2] - [3]
[4] - [5] - [6] - [7] - [8] - [9]

10.

 

Những ngày sau đó vợ tôi không trò chuyện với tôi nữa dù tôi cố gắng bắt chuyện với nàng một cách khó khăn. Chương về nhà, thu dọn đồ đạc để đi làm xa trong 3 tháng. Chương có bạn gái. Nó có đời sống riêng của nó, tôi không can thiệp vào, và ngược lại cũng vậy. Tôi tránh mặt Chương. Tôi cảm thấy không thể giải thích cho nó hiểu mọi chuyện.

Ngôi nhà chìm trong sự yên lặng bất thường. Không ai nói gì với ai. Không có tiếng người. Chỉ có tiếng mèo. Vợ tôi đau khổ, nhưng với bản tính chịu đựng thầm lặng, nàng nén vào trong, giữ lấy mọi thay đổi như niềm bí mật.

Ngoài vợ tôi ra, không ai biết tình trạng của tôi.

Nàng làm tất cả mọi chuyện có dính líu đến thế giới bên ngoài ngôi nhà: đi chợ, mua sắm, giao du gặp gỡ, và ngay cả ra ngoài cổng đổ rác. Nàng cung cấp cho tôi mọi nhu cầu sinh hoạt hằng ngày. Nàng chấp nhận, rồi mặc kệ những thay đổi bất thường về tâm sinh lý của tôi.

Tôi ghét ăn thịt, rau. Tôi thích cá, tôm, những thứ tanh và nặng mùi, những thứ đầu thừa đuôi thẹo. Tôi thích xương hơn thịt. Đầu tôm và xương cá trở thành món khoái khẩu của tôi. Tôi thích ăn vụng. Thỉnh thoảng tôi rón rén vào bếp, giở vung, nhón một miếng, lủm. Tôi ăn như mèo ăn, không theo đúng bữa như trước, ăn ít nhưng luôn miệng.

Tôi không cắt tóc, không cạo râu, để mọi thứ lông, tóc, móng phát triển tự do. Râu tóc rậm rì, tôi mặc kệ và thấy thoải mái với tình trạng này. Tôi chải và gỡ tóc bằng tay. Móng tay tôi để dài, không cắt.

Tôi không còn lười lĩnh. Khi thấy vợ phải lo những việc bên ngoài thì tôi thay nàng làm hết mọi việc trong nhà. Mọi việc, chỉ trừ việc bếp núc. Vợ không cần phải nhắc, tôi bỏ cả ngày chùi rửa lau dọn từng góc nhỏ trong các toilet, lau dọn từ ngoài sân vườn cho đến tất cả các phòng trong nhà, mọi thứ sạch bóng như lau như li. Làm xong việc thì tôi rút lên tầng trên. Tôi ở riết trên lầu và sân thượng, ít khi xuống nhà dưới, chỉ xuống khi cần thiết.

Những giác quan của tôi thay đổi. Thính giác, khứu giác, thị giác, xúc giác đều trở nên tinh nhạy lạ thường. Và trực giác thì tinh quái tuyệt vời. Tôi giảm cân rất nhanh, chỉ còn 40 ký, vậy mà thấy khoẻ khoắn, nhanh nhẹn, tươi trẻ, dẻo dai hơn xưa. Không đi xuống cầu thang từng bước một, tôi nhảy phóng vùn vụt, mỗi cái phóng là ba bậc thang, thoăn thoắt, nhẹ và gọn. Chốc chốc tôi lại nhún mình nhảy lên không, xoay người một vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống, sung sướng cảm nhận được trọn vẹn trạng thái của giấc mơ bay. Tôi không còn thất vọng về sự nặng nề và bất lực của mình như trước.

Tôi có thêm những trò chơi mới, những trò của loài mèo. Tôi thích trò vồ mồi. Tôi ngồi thu lu trong góc, lắng nghe, rình rập, rồi phóng ra vồ lấy con mèo oắt nào lơ đễnh đi ngang, vật xuống, ngoạm vào cổ, day nghiến, làm nó đau nhưng buông ra khi nó ngất. Nhà tôi không có chuột, bọn mèo phải qua lối xóm săn chuột để giải toả sự thôi thúc của bản năng. Săn được chuột, chúng tha về cho tôi chơi chung. Tôi không ăn chuột như chúng, nhưng hào hứng tham gia vào trò chơi vờn nạn nhân với chúng. Bây giờ tôi mới hiểu rằng con người có cùng khoái cảm man rợ như con mèo. Con người thích chứng tỏ quyền lực trên số phận của nạn nhân yếu nhược hơn nó. Tôi khinh bỉ những con chuột nhắt, chuột cống. Tôi cần cho mình thứ con mồi to lớn hơn. Tôi khao khát có lúc được cắn cổ một thứ gì đó ngang tầm với thể chất và danh giá của mình. Tôi thèm vị máu. Máu tươi.

Tôi không ra khỏi nhà. Thỉnh thoảng ra ban-công nhìn xuống cuối đường, tôi thấy những cái đuôi vẫn loanh quanh ở đó. Họ kiên trì làm cái công việc đeo bám tôi. Họ nhìn lên. Tôi nhìn xuống. Thấy nhau. Họ yên tâm. Tôi yên tâm. Sự có mặt của tôi làm họ hài lòng về kết quả của sự mẫn cán. Tôi yên tâm nhận biết sự hiện diện của mình trên cõi đời này bằng sự quan tâm của họ.

Những cuộc nhậu có lẽ sẽ bớt vui vì vắng tôi, tôi không màng. Đem chai và ly ra sân thượng, tôi nhậu, với bạn hiền Em Lăn của tôi. Chán nó thì tôi xuống nhà dưới nhậu với lũ mèo kia.

Tôi thấy uống rượu với mèo vui hơn với người. Ngồi nhậu hằng đêm với con người không phải lúc nào cũng vui, có đêm uống hoài tôi không thấy say, có hôm chỉ nâng ly lên đã muốn bỏ về.

Nhậu với mèo thì không thế, chẳng có con mèo nào lên giọng ép tôi một ly. Đứa nào làm tôi phật ý thì tôi “NGAO...” lên một tiếng là nó líu ríu chuồn ngay. Đứa nào hỗn, tôi phạt. Phạt một ly. Nói phạt một ly là để doạ, nhưng tôi chỉ hút chừng 10 giọt rượu vào xi-lanh, rồi nhỏ vào miệng nó là đủ làm cho nó xỉn. Con mèo đi loạng choạng vài bước rồi ngã đùng ra, nôn thốc nôn tháo mọi thứ trong bụng.

Mèo say không nói năng lăng nhăng bậy bạ, không triết lý vớ vẩn, không ỉ ôi khóc than tâm sự vặt. Không vỗ bàn, xáng chén, chứng tỏ lá gan và cơ bắp. Không chứng tỏ tài vặt, khoe khoang trọng lượng của túi tiền và độ dài của dãy số trong tài khoản ngân hàng. Không lên gân về kích cỡ và độ cương dai của dương vật. Và tuyệt nhất là không hò hát, không ngâm thơ, không văn nghệ văn gừng sướt mướt như người say. Chúng chỉ nằm rên khe khẽ và run lẩy bẩy. Tôi khoái những cơn say với mèo. Chúng là những tay bạn nhậu tuyệt vời. Khi say, cả bọn chúng tôi là tri kỷ. Chúng tôi meo meo, ngao ngao, grrừ grrừ với nhau đủ chuyện trên đời, cho tới sáng.

Chơi với bầy mèo tôi thấy đủ vui, và bình an. Đặc biệt với Em Lăn, nó vừa là bạn, vừa là thầy dạy ngôn ngữ và văn-hóa-mèo cho tôi. Tiếng mèo của tôi tiến bộ rất nhanh. Không chỉ còn giới hạn trong những trao đổi thông thường, chúng tôi — tôi và mèo — bắt đầu đi vào những câu chuyện có màu sắc trừu tượng, thậm chí siêu hình và tâm linh. Kiến thức và tâm hồn của mèo là một thế giới kỳ diệu mà tôi khám phá từ từ. Tôi càng lúc càng yêu quý chúng. Tôi thay vợ chăm chút từng bữa ăn, dọn cứt đái, trải ổ cho chúng. Vị trí những con mèo dần dà thay thế vị trí con người. CON NGƯỜI duy nhất mà tôi còn giữ sự liên hệ trực tiếp là VỢ.

Tôi mất dần ý thức về thời gian. Thời gian là một chuỗi ngày với đêm liên lỉ, dính bệt vào nhau như một hợp chất nhơn nhớt sền sệt, chứ không còn được chia đều ra thành những chu kỳ bằng con số. Tôi ý thức sự chuyển động của cuộc đời mình bằng những sự kiện. Những sự kiện có liên quan đến lũ mèo của tôi.

Bầy mèo lúc này đã lên đến 15 con, trong đó có 7 con mới, gồm 5 con từ một lứa mới ra đời, và 2 con là mèo hoang ở đâu đâu tìm tới nhập bọn. Trừ trường hợp ngoại lệ là Em Lăn, lũ mèo còn lại hoà nhập vào nhau như một cộng đồng có kỷ luật, trật tự, và thăng tiến. Thỉnh thoảng, khi một con mèo mới nào nhập bọn, chúng có gầm gừ cắn xé nhau lúc ban đầu, rồi chấp nhận nhau, cho nhau nhập miêu tịch, nhập hộ khẩu, mà không cần phải đăng ký tạm trú, không phải ra phường hay lên quận, gặp chủ tịch hay hẹn bí thư, để đút lót, hối lộ, vì chúng đâu cần đến một thứ thủ tục hành chánh nào.

Tôi tình cờ đọc được trên mạng về một bà cụ sống một mình mà nuôi đến hơn 50 con mèo, đông hơn số mèo của chúng tôi gấp 3 lần. Bà là một bà mẹ anh hùng. Bà từng có một đàn con 10 người, vừa là liệt sĩ vừa là tử sĩ. Liệt sĩ của bên thắng và tử sĩ của bên thua. Chiến tranh chấm dứt, đàn con của bà không ai còn sống. Một ngày nào đó người ta sẽ dựng tượng bà để tưởng niệm. Hiện nay bà sống bằng cách bán kẹo cao-su và xem bói dạo ở bến xe Miền Đông.

Nhà bà không xa nhà tôi lắm, cùng ở quận Bình Thạnh, ở tận cùng một con hẻm nhỏ. Dù nghèo xác xơ, bà vẫn nhận nuôi tất cả những con mèo hoang đi lạc đến nhà, chia sẻ số phận của mình với chúng. Tôi tò mò không biết bà có thể nói tiếng mèo như tôi không. Tôi tưởng tượng có một lúc nào tôi và bà đàm đạo với nhau về mọi nỗi vui buồn trong đời bằng thứ miêu ngữ ấy. Meo meo, ngao ngao, grrừ grrừ... Tất nhiên là cuộc đàm đạo sẽ diễn ra giữa một đêm trăng.

Tôi đi tìm bà. Tôi đến bến xe Miền Đông, dạo lòng vòng từ ngoài cổng đến tận những bãi đỗ xe, dò hỏi những người bán rong về một bà già bán kẹo dạo có nuôi bầy mèo.

“A, chắc là chú kiếm bà Sáu Mèo rồi. Ở đây chỉ có mình bả vừa bán kẹo gum vừa coi bói thôi. Bả hay ngồi ở cái cột điện đằng kia kìa. Đó, đó... bả đó... cái bà già ngồi dựa cột điện kia kìa...” Một con bé bán bánh mì trả lời tôi. Nhìn theo hướng nó chỉ, tôi thấy bà.

Một thân thể héo úa, gầy gò, chiếc áo len đỏ cũ kỹ, chiếc quần đen phai bạc, có lẽ chẳng mấy khi thay đổi. Hẳn tuổi bà phải trên 80. Tôi ngửi thấy mùi của sự nghèo khó khi tiến đến cách cái cột đèn bà ngồi hàng chục thước. Bà ngồi bệt, dựa vào cột điện, trước mặt là một hộp bánh bích-quy bằng thiếc đựng những cây kẹo cao-su hiệu DOUBLEMINT màu xanh lá cây và vài cuốn sách, nhìn bìa sách tôi nhận ra chúng là loại sách về phong thủy và bói toán nhảm nhí. Tôi nghĩ, với vóc dáng thảm hại và vũng nước bùn bẩn thỉu trước mặt, sẽ không có ai bị hấp dẫn bởi những món hàng của bà.

Tôi dừng lại, quan sát. Bà lấy trong chiếc giỏ đệm ra một bọc cơm, dùng tay bốc từng miếng nhỏ bỏ vào miệng, nhai trệu trạo. Chốc chốc uống ngụm nước trong chiếc ca cáu bẩn.

Theo lời bọn bán hàng rong thì bà ngồi đấy mọi ngày, cả vào những ngày mưa và ngày cuối năm. Có lẽ bà sẽ ngồi đó đến ngày cuối của đời mình, vì sau thời chiến tranh tan hoang và dữ dội, thì đời sống của bà là một quả lắc chuyển động đều đặn không đổi nhịp.

Tôi thấy sự vô duyên của mình khi tìm bà ở đây. Mình sẽ bắt đầu câu chuyện như thế nào? Mình sẽ nói chuyện gì với bà? Điều tôi muốn biết và chia sẻ với bà là những thứ có liên quan tới loài mèo, nhưng ngoài cái tên Sáu Mèo ra thì đâu có điều gì liên quan tới mèo, đâu có con mèo nào ở đây. Hay là mình giả vờ nhờ bà xem cho một quẻ bói chăng? Không được, nhảm lắm. Chỉ nghĩ đến việc chìa tay ra cho bà nắm lấy bằng cái bàn tay đang bốc cơm, bốc cá kia cũng đủ làm tôi lợm giọng. Tôi đứng tần ngần một lúc, rồi về.

Rồi một đêm nọ tôi tìm đến nhà bà cho thoả lòng hiếu kỳ. Còn cách căn nhà của bà khoảng 50 mét thì tôi dừng lại. Tôi cảm nhận được mùi của sự thù ghét tăng dần nồng độ trong không khí. Tôi đứng tần ngần, chưa quyết định sẽ đi tới hay quay lại, thì ngay lúc đó lũ mèo xông ra tấn công tôi. Chúng túa ra từ trong bóng tối, nhảy ra từ những cửa sổ, nhảy xuống từ mái nhà và cột điện. Chúng gào lên man rợ. Tôi chưa kịp thối lui thì chúng đã điên cuồng lăn xả vào tôi cào cắn. Trong lúc bấn loạn, tôi ngước lên, thấy bà đứng trên mái ngói của căn nhà, dưới ánh trăng, xoã tóc rũ rượi. Bà la thét múa may bằng một thứ tiếng mèo lạ lẫm mà tôi không thể hiểu. Nhưng qua cử chỉ thì tôi biết rằng bà đang điều khiển, ra lệnh cho bọn mèo giết tôi. Tôi cắm đầu chạy, cố thoát thân ra khỏi con hẻm.

Tôi vấp chân, ngã sõng soài. Chồm dậy, tôi giương móng, nhe nanh, gào lên dữ dội. Lũ mèo nghe tôi thét thì dừng lại, không dám xông vào. Tôi lùi dần rồi quay lưng cố phóng thật nhanh. Tôi lại vấp chân, ngã, sấp mặt xuống một vũng bùn, nước bắn lên tung toé. Lũ mèo chồm lên người tôi. Răng và móng chúng cắm vào thân tôi đau rát. Tôi quơ tay chân cố gạt chúng ra nhưng không hiệu quả. Tôi sắp bị chúng xé xác. Tôi kinh hoàng với ý nghĩ mình sẽ bị giết ở ngay tại đây bởi bà già và lũ mèo này. Tôi ngước lên tìm bà già, tôi định sẽ ra hiệu cho bà thấy rằng tôi đã chịu thua, đã đầu hàng, mong bà tha mạng.

Bà hiện ra khỏi bóng tối, chạy khập khiễng ở bên kia dãy nhà, tay vung lên một vật gì đó mà tôi chưa kịp nhận rõ. Một khẩu AK-47. Ánh lửa loé lên ở đầu nòng súng. Tiếng súng nổ chát chúa. Đạn cày lên mặt đường ngay trước mặt tôi. Tôi trúng đạn. Tôi trúng đạn ở vai, ở chân, ở bụng. Đau thốn. Nhưng kỳ dị thay, tôi không chết, cũng không đổ máu như lẽ ra phải thế.

Không phải đạn thật.

Ngó xuống những chỗ trúng đạn, tôi nhận ra đạn là những miếng bã kẹo cao-su bê bết, dính dáp, nhớp nhúa.

Tôi cố hết sức vùng dậy, hất mạnh làm con mèo đang bấu trên tay văng ra. Tôi nhảy vọt lên. Đầu những ngón chân chấm xuống đất, tôi nhón, phóng tới. Một bước, hai bước, ba bước. Thoăn thoắt, thoăn thoắt, thoăn thoắt.

Và, tôi bay lên.

Tôi cất mình lên cao!

Không cần cố gắng, tôi nhẹ bổng, phiêu diêu như trong những giấc mơ bay ngay trước mũi lũ mèo. Bên dưới, người trong xóm túa ra nhìn tôi.

“Kìa, kìa... Ma... Ma kìa...!”

“Đâu? Đâu?”

“Quỷ, quỷ chứ không phải ma! Trên mái nhà bà Sáu Mèo kìa... Quỷ bay...!”

“Trời ơi, ma bay kìa...”

“Lạy Chúa tôi...!”

“Kêu công an... Kêu công an...”

“Bay như vậy thì công an làm đéo được gì...!”

Trong một thoáng, ngó xuống, tôi thấy người trong xóm lô nhô, huyên náo bên dưới càng lúc càng đông. Họ đổ xô ra đầy con hẻm.

“Quay phim... Quay phim lại...”

“Không phải ma quỷ! Không phải ma đâu... Thiên thần! Thiên thần đấy...!”

“Lạy Chúa lòng lành... Xem kìa, có thấy không...!”

“Ồ, ghê quá! Chắc là KHỰA. Đúng là KHỰA rồi. Máy bay thám thính của KHỰA, chứ còn gì nữa! Đụ má chúng mày!”

Ban đầu, tôi trôi lượn như một chiếc lông tơ trong gió, rồi khi tôi duỗi mạnh thân thể thì tốc độ tăng lên nhanh dần, nhanh dần. Tôi có thể điều khiển được hướng di chuyển và tốc độ, vun vút, nhẹ nhàng, thoát ra khỏi lũ mèo. Mụ già vẫn nổ súng nhưng không trúng phát nào nữa. Tôi nghe tiếng nổ. Tôi không ngoái lại.

“Không, không phải thiên thần. Không phải KHỰA. KHỰA làm đéo gì chế tạo được người bay!”

“NGƯỜI NGOÀI HÀNH TINH!”

“Đúng rồi, NGƯỜI BAY. NGƯỜI NGOÀI HÀNH TINH!”

“Không phải. NGƯỜI VŨ TRỤ! NGƯỜI VŨ TRỤ!”

Vài người hướng điện thoại di động về phía tôi quay phim. Không còn nguy hiểm, không cần phải vội vã, tôi từ từ trôi lượn trên những mái nhà, qua những ngọn đèn đường. Tôi dang tay ra, chao đảo trên những tàng cây thấp. Bên dưới, mọi người dừng xe lại, giao thông tắc nghẽn. Có tiếng còi xe cảnh sát rú lên, nhưng tôi mặc kệ, tôi biết không còn kẻ nào có thể chạm tới mình. Tôi trở thành kẻ bất khả xâm hại.

Tôi là THIÊN THẦN.

Là THÁNH.

Là ALIEN.

Là NGƯỜI NGOÀI HÀNH TINH.

Là NGƯỜI VŨ TRỤ.

Tôi chỉ lo duy nhất một điều: mình có ngừng bay được không, có hạ xuống được không, hay là định mệnh của tôi là sẽ rụng xuống như một trái mít chín cây.

Tôi hướng về phía quận 1, phía trung tâm thành phố. Khi bay ngang gác chuông nhà thờ Đức Bà, tôi trì người xuống, hạ thấp dần, bám vào ngọn thánh giá, rồi dừng lại. A, tôi dừng được, tôi hạ cánh được.

Thành phố lung linh bên dưới. Mọi sinh hoạt ngừng lại. Tôi biết tin về mình lúc này đã loan ra cả thế giới, nhưng hẳn là họ chưa biết tôi là ai đâu.

Tôi lại buông mình ra ngoài khoảng không, bay tiếp, nhắm hướng về nhà. Lần này tôi vươn thẳng người ra trước, quẫy mạnh chân tay, bay thật nhanh, rồi hạ xuống khoảnh sân thượng của nhà mình.

Tôi nằm vật xuống nền xi-măng bên những chậu kiểng, vẫn chưa tin rằng chuyện vừa xảy ra là có thật.

Tôi cởi quần áo. Bã kẹo trây trét tan chảy ra, dính bệt từng mảng to. Tôi bỏ hết áo quần vào một bao rác nhưng không vất đi. Tôi dúi cái bao vào góc kẹt dưới một chậu cây trên sân thượng.

Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy vợ tôi đang xem ti-vi, tin quan trọng giữa đêm, mọi chương trình giải trí đang phát đều ngưng lại nhường cho tin này, phát trên tất cả các kênh truyền hình. Họ đang nói về một hiện tượng kỳ dị. Về chồng của nàng. Về tôi.

Trên màn ảnh, một tay trung niên, mặt mày phì nộn, có lẽ là chức sắc quan trọng, nói vào micro.

“Tôi nói đồng bào nghe rõ không?”

“Thưa đồng bào, đồng bào đang chứng kiến một hiện tượng lạ mà chúng tôi đã ghi hình lại được cách đây chừng 20 phút ở trung tâm thành phố Sài Gòn: Một vật thể lạ chưa xác định được đã bay với tốc độ khá chậm trên bầu trời như đồng bào đang nhìn thấy trên màn ảnh...”

Chuyển cảnh. Tôi thấy tôi đang bay trên những cột đèn và tàng cây thấp.

“... Vật thể này có hình dáng như một con người...”

Cận cảnh. Tôi thấy tôi bay la đà dọc theo kênh Nhiêu Lộc. Bên dưới nước chảy lờ đờ, những góc phố tối thui.

“... Có nguồn tin cho rằng vật thể xuất phát từ khu phố dưới chân Cầu Bông, bay về hướng quận 1, dừng lại trên nóc nhà thờ Đức Bà rồi biến mất.”

Tôi thấy tôi la đà trên bầu trời, qua những cao ốc sáng rực ánh đèn, rồi níu cây thánh giá trên nóc nhà thờ, đáp xuống.

“Cơ quan chức năng đang điều tra về vật thể này nhưng chưa có kết luận. Có phải đây là chuyến thăm viếng trái đất của ALIEN - người ngoài hành tinh – chăng?”

Tay chức sắc nhấn giọng ở từ ALIEN.

“Chính quyền đã gởi băng ghi hình và thông tin đến các cơ quan có thẩm quyền của các nước bạn hòng được giúp đỡ để điều tra sự việc. Trong khi chờ đợi kết quả chính thức, chính quyền yêu cầu những ai có thông tin liên quan hãy mạnh dạn khai báo với cơ quan an ninh, công an khu phố.”

“Chính quyền nhận thấy rằng có vẻ như vật thể lạ không có hành vi biểu hiện sự chống đối nước ta, hay gây nguy hiểm cho mọi người, vì vậy xin đồng bào tạm yên tâm và không nên lo lắng quá,nhất là không nên loan tin đồn thất thiệt làm xáo trộn trị an trật tự. Kẻ nào vi phạm sẽ bị trừng trị theo các điều luật hiện hành. Chính quyền thành phố sẽ loan báo đến nhân dân trong thời gian ngắn nhất khi có thông tin mới.”

“Chúng tôi cũng gởi thông điệp hoà bình đến vị khách bất ngờ kia như sau:

“Thưa quý vị,

Chúng tôi rất bất ngờ về sự xuất hiện của quý vị trên vùng trời thuộc chủ quyền của đất nước chúng tôi: nước VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HOÀ. Chúng tôi không hoan nghênh sự xuất hiện đột ngột, không báo trước, và đầy khả nghi của quý vị.”

“Tuy nhiên, với truyền thống đầy nhân văn và tinh thần hoà hiếu, chúng tôi long trọng tuyên bố rằng chúng tôi sẽ sẵn sàng tiếp xúc, giao hảo với quý vị. Xin gởi đến chúng tôi những tín hiệu thiện chí của quý vị.”

“Nếu chúng tôi không nhận được những thông tin cần thiết về lý lịch, về nhân thân, về mục đích... của quý vị trong vòng 24 tiếng đồng hồ kể từ lúc này, 12:06 đêm 23 tháng 04 năm 2015, chúng tôi buộc lòng sẽ có những ứng xử thích ứng với quý vị để bảo vệ chủ quyền đất nước và sự an toàn cho công dân của chúng tôi.”

“Kính chào đồng bào, đồng bào nghe tôi nói rõ không? Kính chúc đồng bào một đêm yên lành trong không khí hừng hực hào hùng kỷ niệm 40 năm mùa xuân chiến thắng, thống nhất đất nước.”

Vợ tôi tắt ti-vi. Nàng bực dọc ném mạnh cái điều-khiển-từ-xa lên ghế xa-lông rồi vào phòng ngủ. Tôi thấy mình thương vợ ghê gớm.

Em Lăn ra với tôi. Nó dúi đầu vào thân thể trần truồng của tôi, ra chiều cảm thông và chia sẻ. Tôi ôm nó vào lòng. Hai đứa tôi nằm im, nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh đèn. Không gian lắng dần, yên ắng. Tôi kể với nó về trải nghiệm vừa qua.

Meo meo... Grrừ grrừ... Ngao ngao...

Tôi không hề có ý định quay lại tìm gặp mụ Sáu Mèo ấy lần nào nữa, nhưng không cưỡng được nỗi thôi thúc suy nghĩ mãi, và cảm thương, cho thân phận của con người quái dị ấy.

Tôi thao thức với nỗi bí mật về chuyến bay của mình, không thể chia sẻ với ai, ngay cả với vợ.

Thật vậy, tôi không thể chia sẻ những bí mật của mình với ai cả, ngoài với Em Lăn, cái sinh thể thâm cảm với tôi nhất trong cái thế giới loài người, cái thế giới đông nhung nhúc, nhưng hiu quạnh và vắng ngắt này.

 

(còn tiếp)

 

 

-------------

Đã đăng:

... Vợ tôi buông tôi ra, ngồi bật dậy, lùi vào góc giường. Trong thứ ánh sáng đổi màu, mờ ảo ma quái, nàng ngó tôi trân trối. Tôi làm sao vậy? Tôi nhận ra đêm nay là thời điểm của một sự thay đổi kinh khủng trong cuộc đời mình: TÔI ĐANG ĐÁNH MẤT KHẢ NĂNG NÓI TIẾNG NGƯỜI. TÔI NÓI BẰNG TIẾNG MÈO!... (...)
 
... Một chiều nọ, tôi đi nhậu với ba người bạn văn nghệ... Cả bọn hẹn nhau ở một quán nằm trên một con đường nhỏ trong khu Tân Sơn Nhất. Trước khi đi, tôi đứng trên ban-công, thấy cái đuôi đang đứng lơ ngơ nhìn trời nhìn đất ở cuối đường... (...)
 
... Một sáng nọ, vợ tôi ra lượm tờ báo Tuổi Trẻ mà chúng tôi đặt dài hạn vừa được người ta ném vào sân, thì nàng thấy cái hộp giấy nằm dưới gốc cây mận, loại hộp đựng giày, ngoài nắp hộp có mảnh giấy được ràng vào hộp bằng dây thun, trên giấy ghi tháu và to, bằng bút lông đen, 4 chữ: “Thằng chó, liệu hồn!”... (...)
 
... Dừng xe dưới cột đèn đầu hẻm, men bia tan nhanh. Tôi trực diện với một thứ tình cảm kỳ dị: tôi nhớ cái đuôi. Tôi trực diện với một phức cảm kỳ dị mới cảm nhận được: không có cái đuôi, cuộc đời trở nên tẻ nhạt, thậm chí vô nghĩa. Cái đuôi có một ý nghĩa đặc biệt mà không ai thay thế được... (...)
 
... “Mày làm sai. Mày là thiên lôi, chúng nó chỉ đâu mày đánh đó, bất kể đúng sai. Sao mày không chịu khó suy nghĩ một chút. Mình đang mất nước! Hiểu không? Đừng nói là để nhà nước lo. Mày thấy mọi chuyện đang xảy ra có lạ không, có đúng không? Mày có thấy sai trái và bất công không? Mày có thấy bọn con ông cháu cha nó sống đế vương thế nào không? Không chỉ bất công cho mọi người, bất công cho cả mày nữa đó!” Tôi nói và hỏi dồn dập... (...)
 
... Suốt ngày, tôi bức bối, lồng lộn. Tôi có cảm giác mình không còn là một con người, mà là con thú bị dồn đuổi vào góc chuồng. Tôi gầm gừ muốn cắn vào cổ họng ai đó. Chẳng có ai. Chỉ có vợ và lũ mèo. Tôi không tự cắn vào cổ họng của mình được. Tôi đứng trước gương giơ tay ra huơ múa, chân tôi vẫn dính vào mặt đất, tôi thấy đôi mắt đỏ kè của mình đang long lên sòng sọc. Tôi sắp điên!... (...)
 
... Có thể ví dụ về sự nổi tiếng của tôi như thế này: nếu một tay trong cái đám từng là lãnh đạo đất nước này qua đời thì tôi tin chắc rằng hắn có thể có một quốc tang rình rang trọng thể, nhưng hắn sẽ không được người dân biết đến hay nhớ đến nhiều hơn là cái chết, vì một tai nạn lãng xẹt, như nhậu xỉn té xuống ao chẳng hạn, của tôi... (...)
 
... Tuy nhiên tôi không hài lòng lắm về cái tiểu sử buồn tẻ của đời mình. Khi nào có hứng, tôi sẽ vẽ — vẽ chứ không viết — vẽ lại nó với những nét chấm phá theo ý mình. Ờ, mà hãy nhìn lại lịch sử xem nào, đâu phải tôi là kẻ duy nhất có ý muốn vừa đi đường vừa tán nhảm về cuộc đời lộng lẫy của mình?... (...)
 
... Tôi có một kho tàng chuyện tiếu lâm đen trong bụng để kể làm mọi người cười lăn chiêng. Tôi có khả năng nhái giọng rất giống. Trong vài giây tôi có thể hoá thân thành kẻ khác, từ ông lãnh tụ cao vời đã khuất núi cho tới tay lãnh đạo hãnh tiến đương thời, biến các nhân vật ấy thành những thằng hề ngốc nghếch. Không có tôi thì đời buồn tênh... (...)

 

———————————-

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021