thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
ÂM VỌNG: “Mỵ Châu” [1]

 

Lời toà soạn:
“Mỵ Châu” là một chương trong tiểu thuyết Âm Vọng của Lê Thị Thấm Vân (California: Anh Thư, 2003). Trong bản in trên giấy, chương này được xếp sau chương “Tiên Dung” và trước các chương “Âu Cơ” và “Man Nương”, nhưng, theo tác giả, cuốn tiểu thuyết có thể được đọc bằng cách bắt đầu từ bất kỳ chương nào, theo bất kỳ thứ tự nào. Chúng tôi xin giới thiệu chương này thành 6 kỳ.

 

 

 

TRUYỆN RÙA VÀNG [1]

 

An Dương Vương nước Âu lạc là người Bá Thục, họ Thục tên Phán. Nhân vì tổ phụ ngày trước cầu hôn lấy Mỵ Nương là con gái Hùng Vương, Hùng Vương không gả cho, bèn mang oán. Phán muốn hoàn thành chí người trước, cử binh đi đánh Hùng Vương, diệt nước Văn Lang, cải tên nước là Âu Lạc, rồi lên làm vua, xây thành ở đất Việt Thường, hễ đắp tới đâu lại lở tới đấy. Vua bèn lập đàn trai giới, cầu đảo bách thần. Ngày mồng 7 tháng 3 bỗng thấy một cụ già từ phương Đông tới trước cửa thành mà than rằng: “Xây dựng thành này biết bao giờ cho xong!” Vua mừng rỡ đón vào trong điện, thi lễ, hỏi rằng: “Ta đắp thành này đã nhiều lần băng lở, tốn nhiều công sức mà không thành, thế là cớ làm sao?” Cụ già đáp: “Sẽ có sứ Thanh Giang tới cùng nhà vua xây dựng mới thành công,” nói xong từ biệt ra về. Hôm sau vua ra cửa đông chờ đợi chợt thấy một con rùa vàng từ phương đông lại, nổi trên mặt nước, nói sõi tiếng người, tự xưng là sứ Thanh Giang, thông tỏ việc trời đất, âm dương, quỉ thần. Vua mừng rỡ nói: “Điều đó chính cụ già đã báo cho ta biết trước.” Bèn rước vào trong thành mời ngồi trên điện, hỏi vì sao xây thành không được. Rùa vàng đáp: “Cái tinh khí ở núi này là con vua đời trước, muốn báo thù cho nước. Lại có con gà trắng sống ngàn năm, hoá thành yêu tinh ẩn ở núi Thất Diệu. Trong núi có ma, đó là hồn người nhạc công triều đại trước chôn ở đây. Ở bên cạnh, có một quán trọ cho khách vãng lai, chủ quán là Ngộ Không, có một người con gái và một một con gà vốn là dư khí của quỉ tinh lại biến hoá muôn hình vạn trạng để làm hại. Người chết vì thế rất nhiều. Nay con gà trống trắng lại lấy con gái chủ quán, nếu giết được con gà trống thì trấn áp được quỉ tinh, quỉ tinh sẽ tụ âm khí thành yêu, hoá ra con chim cú ngậm lá thư bay lên trên cây chiên đàn tâu cùng thượng đế xin phá thành. Thần sẽ xin cắn rơi lá thư, nhà vua tức tốc lặt lấy, thành sẽ xây được.”

Rùa vàng bảo vua giả làm kẻ hành nhân nghỉ trọ ở quán, để rùa vàng ở phía trên khung cửa. Ngộ Không nói: “Quán này có yêu tinh, đêm thường giết người. Hôm nay trời chưa tối, xin ngài đi mau chớ nghỉ lại.” Vua cười, nói: “Sống chết có mệnh, ma quỉ làm gì được, ta không sợ.” Bèn cứ nghỉ lại. Đến đêm, quỉ ở ngoài vào, thét lớn: “Kẻ nào ở đây, sao chẳng mau mở cửa?” Rùa vàng hét: “Cứ đóng cửa thì mày làm gì?” Quỉ bèn biến hoá trăm hình vạn trạng, muôn kế nghìn phương để hòng doạ nạt, sau cùng cũng chẳng làm nổi. Đến lúc gà gáy sáng, quỉ tinh tẩu tán. Rùa vàng cùng vua đuổi theo, tới núi Thất Diệu, quỉ tinh thu hình biến mất. Vua bèn quay về quán. Sáng hôm sau, chủ quán sai người đến lượm xác khách trọ đem chôn, thấy vua vẫn cười nói hớn hở, bèn cùng chạy tới lạy mà nói rằng: “Ngài được như thế tất là thánh nhân, vậy xin ban thuốc thần để cứu sinh dân.” Vua nói: “Nhà ngươi giết con gà trắng mà tế thần, quỉ tinh sẽ tan hết.” Ngộ Không y lời, đem gà trắng ra giết, người con gái lập tức quay ra chết. Vua bèn sai đào ở núi Thất Diệu, lấy được nhiều nhạc khí cổ và xương cốt, đốt tan thành tro đem đổ xuống dòng sông. Trời gần tối, vua và rùa vàng lên núi Việt Thường thấy quỉ tinh đã biến thành chim cú sáu chân, ngậm lá thư bay lên cây chiên đàn. Rùa vàng biến thành con chuột đen theo sau, cắn vào chân cú, lá thư rơi xuống, vua vội nhặt lấy, lá thư đã bị nhấm rách quá nửa. Từ đó quỉ tinh dị biệt. Thành xây nửa tháng thì xong. Thành đó rộng hơn ngàn trượng, xoắn như hình trôn ốc, cho nên gọi là Loa Thành, còn gọi là Tư Long Thành, người đời Đường gọi là Côn Lôn Thành, lấy lẽ rằng nó cao lắm. Rùa vàng ở lại ba năm rồi từ biệt ra về. Vua cảm tạ nói: “Nhờ ơn của thần, thành đã xây được. Nay nếu có giặc ngoài thì lấy gì mà chống?” Rùa vàng đáp: “Vận nước suy thịnh, xã tắc an nguy đều do mệnh trời, vua có thể tu đức mà kéo dài thời vận. Song vua ước muốn, ta có tiếc chi.” Bèn tháo vuốt đưa cho nhà vua mà nói: “Đem vật này làm lấy nỏ, nhằm quân giặc mà bắn thì sẽ không lo gì nữa.” Dứt lời, trở về biển đông. Vua sai Cao Lỗ làm nỏ, lấy vuốt làm lẫy. Gọi là Linh Quang Kim Quy Thần Cơ. Về sau Triệu Vương là Đà cử binh nam xâm, cùng vua giao chiến. Vua lấy nỏ thần ra bắn, quân Đà thua lớn, chạy về Trâu Sơn cầm cự với nhà vua, không dám đối chiến, bèn xin hoà. Vua cả mừng, hẹn rằng phía bắc Tiểu Giang thuộc Triệu Đà cai trị, phía nam thì vua cai trị. Không bao lâu, Đà cầu hôn. Vua vô tình gả con gái là Mỵ Châu cho con trai Đà là Trọng Thủy. Trọng Thủy dỗ Mỵ Châu cho xem trộm nỏ thần rồi ngầm làm một cái lẫy nỏ khác thay vuốt rùa vàng, nói dối là về phương bắc thăm cha. Nói rằng: “Tình vợ chồng không thể lãng quên, nghĩa mẹ cha không thể rứt bỏ. Ta nay trở về thăm cha, nếu như đến lúc hai nước thất hoà, bắc nam cách biệt, ta lại tìm nàng, lấy gì làm dấu?” Đáp: “Thiếp phận nữ nhi, nếu gặp cảnh biệt ly thì đau đớn khôn xiết, thiếp có áo gấm lông mà rắc ở ngã ba đường để làm dấu, như vậy sẽ có thể cứu được nhau.” Trọng Thủy mang lẫy thần về nước. Đà được lẫy cả mừng, bè cử binh sang đánh. Vua cậy có nỏ thần, vẫn điềm nhiên đánh cờ, cười mà nói rằng: “Đà hông sợ nỏ thần sao?” Quân Đà tiến sát, vua cầm lấy nỏ, thấy lẫy thần đã mất bèn bỏ chạy. Vua đặt Mỵ Châu ngồi đằng sau ngựa rồi cùng chạy về phương Nam. Trọng Thủy nhận dấu lông ngỗng mà đuổi. Vua chạy tới bờ bể, đường cùng, không có thuyền qua bèn kêu rằng: “Trời hại ta, sứ Thanh Giang ở đâu mau mau lại cứu”. Rùa vàng hiện lên mặt nước, thét lớn: “Kẻ nào ngồi sau ngựa chính là giặc đó!” Vua bèn tuốt kiếm chém Mỵ Châu, Mỵ Châu khấn rằng: “Thiếp là phận gái, nếu có lòng phản nghịch mưu hại lại cha, chết đi sẽ biến thành hạt bụi. Nếu một lòng trung hiếu mà bị người lừa dối thì chết đi sẽ biến thành ngọc châu để tẩy sạch mối nhục thù.” Mỵ Châu chết ở bờ bể, máu chảy xuống nước, trai sò ăn phải đều biến thành hạt châu. Vua cầm sừng tê bảy tấc, Rùa vàng rẽ nước dẫn vua đi xuống bể. Đời truyền rằng nơi đó là đất Dạ Sơn, tổng Cao Xá, phủ Diễn Châu. Quân Đà kéo tới đấy không thấy bóng vết gì, chỉ còn ở Loa Thành, xác biến thành ngọc thạch. Mỵ Châu đã chết, Trọng Thủy thương tiếc khôn cùng, khi đi tắm tưởng như thấy bóng dáng Mỵ Châu, bèn lao đầu xuống giếng mà chết. Người đời sau mò ngọc ở biển đông lấy nước giếng này mà rửa thì thấy trong sáng, nhân kiêng tên Mỵ Châu cho nên gọi ngọc minh châu là đại cữu và tiểu cữu.

 

 

Ngày... tháng...

Làm ra sớm một tiếng, ghé nhà bà --- bẻ năm bịch hồng giòn đựng trong túi ni-lông, đầy ứ, nặng trình trịch. Đem đến cho bà Hằng một bịch, dì Chung một bịch, một bịch để nhà, một bịch bị bể còn nằm lăn đầy sau cốp xe. Cứ mỗi năm, khoảng tháng này, bà --- gọi nhắc mình đến bẻ hồng. Bà vẫn đến tiệm uốn tóc, làm móng tay mỗi tháng hai lần. Bà --- người Hungary, cái tên bả mình chịu thua, không nhớ cũng không đọc nổi, như cái tiệm gì gì ngoài ngã tư, bán chili dog thằng Lô ưa ăn mình đọc cũng không được. Bà --- sợ mình không đến bẻ thì sóc, chim ăn hết, còn không thì rụng dơ sân bả. Người thích hồng mềm, kẻ thích hồng giòn. Mình thích hồng mềm, giú chín trong thùng gạo, ăn ngọt đến ớn óc. Mà cũng lạ, mình không thích ăn bằng nhìn hay sờ, nó mềm như vú đàn bà. Hồi còn ở Việt Nam, mình thích trái thị, không ngon nhưng thơm phức. Ông già cũng thích hồng mềm, không biết vì răng rụng hay vì thích mút, nút mấy múi hồng.

Bà --- nói hồng mềm chín làm cookie hay pie ngon lắm. Làm bánh trái là hổng có mình trong đó, nhất lại là pie.

Mu tay phải mình bị xước một đường vì bẻ hồng, giờ hơi rát, định đi tìm thuốc xức mà lười quá.

Cái microwave tự dưng mắc chứng gì lại không chịu chạy. Hâm nóng ly sữa sô-cô-la cho thằng Lô mà không được, lại tốn tiền nữa rồi trời ạ!

 

Ngày... tháng...

Lười ra khỏi giường. Oải khắp mình mẩy. Trời bắt đầu lạnh. Thằng Lô réo quá đành phải mò dậy ra bếp đổ sữa vô tô cereal cho nó. Sữa hết, đổ cereal vô lại bao. Nướng miếng bánh mì trét bơ cho nó, hâm cháo gà cho ông già bằng nồi. Nhìn cái microwave chình ình trên bàn mà chán đời, chắc nay mai phải mua gấp cái khác, không có nó coi bộ không thọ. Mỗi tuần được nghỉ làm ngày thứ hai. Sáng thứ hai cha con đi cày nên đường sá, xa lộ chật cứng xe. Mặt người nào không chảy dài như cái tất dơ thì cũng cứng đơ như bị táo bón.

Bịch hồng rách bao vẫn còn nằm sau cốp xe. Bà --- gọi đến bẻ thêm nữa, mà ngại, lười. Mình ầm ừ dạ dạ. Mấy năm trước hồ hởi phấn khởi bẻ đem cho người này người kia, ai cũng mừng rỡ cám ơn rối rít, giờ thì nhà Việt Nam nào cũng trồng hồng, không mềm thì giòn, nhiều nhà còn trồng cả hai loại cho chắc ăn. Cái tánh thày lay của mình bao nhiêu năm không bỏ. Năm ngoái để hư dập mấy bao, cuối cùng xách đổ thùng rác, tự hứa năm nay không hái nhiều, vậy mà cái tánh “tham” cứ nổi cồn lên, phần lại sợ bà --- buồn nữa chớ.

 

Ngày... tháng...

Cả đêm bị mất ngủ, mắt thao láo nằm ngó trần nhà. Có lúc thấy trần nhà thủng một lỗ sâu hoắm, đen thui, như cái hang, hút tọng mình bất cứ lúc nào. Sợ nhất là mất ngủ, sáng hôm sau dậy không nổi, đầu xoay mòng như con vụ, rồi cả ngày bần thần như say sóng, còn không thì cứ vật vờ như bị trôi sông. Ngủ không được là nằm nghĩ hết chuyện này sang chuyên nọ, muốn bể cha cái đầu. Coi hết hai cuốn phim bộ “Nỗi Lòng Sương Phụ” nghĩ cái đời cô Bảo Chi trong phim chẳng khá hơn đời mình. Đen hơn mõm chó. Hai đứa con hai đời chồng cộng thêm lố đàn ông chẳng ra giống gì. Lắm mối tối nằm không. Con Tiên có cha cũng như không, thằng Lô cha không nhìn nhận. Bao nhiêu lần mình tự hứa là phải khôn ngoan, tỉnh táo với bọn đàn ông con trai nhưng sao khó khăn không hãm được. Cứ thấy đàn ông là chừng chực lao vào. Y chang con thiêu thân lao vào lửa, cháy trụi rụi lông. Mình biết những gì mình đang... chơi là chơi với dao, mà chơi dao là có ngày đứt tay chảy máu. Tay cũng đã từng bị đứt nhiều lần nhưng sao thấy dao lại ưa mó máy hai tay là sao hả trời? Con Mây nói nhiều câu mình nghe chí lý, nhưng không sao thực hành được. Nó cũng cố khuyên mình hết lời, lại giúp đỡ tận tình, nhưng mình chứng nào tật nấy. Mây là chị họ xa, nhưng thua mình vài tuổi. Nó khôn ngoan biết sống. Tính tình đằm thắm, nhẹ nhàng, sâu sắc, không nông nổi, bộp chộp, mưa rào như mình. Chắc bị nó có đi học, còn mình thì không. Lắm lúc nghĩ tới một ngày nó đi khỏi San José mình đâm sợ hãi.

Mình ngủ đã không được, mà ông già làm gì để đèn cả đêm. Nghĩ tới ông già vừa thương vừa tội, pha chút nể phục, lại còn ớn sợ... nhưng sao mình lại khoái chọc ghẹo ổng. Hình như ổng khoái mình. Quần áo mình ổng mang đi giặt, quần lót mình ổng xếp gọn gàng, chồng từng cái một. Cả đời mình chưa bao giờ xếp quần lót cả. Vú mình cứ nhảy tưng tưng trước mặt ổng, vừa khoái vừa nhột. Ổng trên sáu mươi rồi. Đi làm ở Mỹ không chừng đã về hưu, chỉ tội cho ổng là qua Mỹ quá trễ tràng, giờ cứ đeo theo mượn tiền chính phủ xài, mình đếch hiểu sao chính phủ Mỹ lại cho ổng mượn, không lẽ trừ tiền già của ổng? Kể ra ông già cũng biết thân biết phận, phụ làm đủ thứ, nấu cơm chợ búa dọn dẹp giặt quần áo... toàn việc không tên. Thấy ổng lui cui cặm cụi tẩn mẩn làm cũng thấy tội tội... Thằng Lô than ông nội ngủ ngáy to quá, mới sáu tuổi đầu mà đã mang chứng khó ngủ. Ông nội thiệt của nó ở đâu không biết, ông nội giả bây giờ thay vai. Sáng sáng thấy ổng dắt tay thằng nhỏ băng qua đường đưa đi học mình cũng chạnh lòng. Cả chung cư, Mỹ Mễ Cam Bốt Phi Lào Tàu Đại Hàn đều tưởng ổng là cha ruột mình, chỉ có vài gia đình Việt Nam biết chuyện là thầm thì to nhỏ, tò mò tọc mạch. Hai cái vú mình cứ tưng tưng hớ hênh khiêu khích bọn đàn ông con trai, chỉ tổ làm đám đàn bà con gái gai mắt, ưa ì xèo. Hai cái vú mình to, mà hai cái đùi thì quắt. Đẻ hai đứa giờ bớt tròn căng như thời con gái, nhưng mang xú cheng niềng sắt cũng chưa đến nỗi gì. Mấy lần định đi sửa vú mà con Mây cứ cản. Lần sau này nó không thèm cản nữa. “Bà thích thì cứ làm.” Hai đầu vú mình bị thâm đen, nở toè loe như bông kèn dù không cho đứa nào bú. Đứa đầu mổ, không có sữa. Đứa thứ hai cũng mổ, không cho con bú vì sợ vú hư. Vú mình con không bú mà chỉ toàn đàn ông con trai bú, mút, ngậm, nút, mò, bóp, đè, ngấu, nhai.... Ngồi đếm lại, tổng cộng cũng hơn mười đầu ngón tay. Thằng nào cũng thích, từ già tới trẻ, từ Mễ tới Ấn, mà mình cũng thấy đã đía mới chết cha chứ! Cái vú bên trái mình thích được bú hơn vú bên phải. Cứ mỗi lần thằng cha nào bú là nước lồn mình ứa ra, rồi nước dãi cũng tươm đầy họng, quặn cả bụng, chỉ muốn được đụ liền tức khắc. Thằng Mễ là mình chịu nhất, làm mình tới nhất, chắc tại nó còn trẻ nên sức dai. Nó người Mễ mà cũng biết khéo chiều. Lúc nào bí không có đàn ông thì mình tự thọc mò chơi cho nó ra, cũng khoái, nhưng ngắn quá, chỉ cho xong cơn đã ngay lúc đó, không xong không được.

Tối hôm trước ngủ nằm mơ thấy mình đeo mặt nạ đi kiếm đĩ đực chơi. Mình nắn cặc từng thằng. Cặc thằng nào cũng cứng ngắc, dựng đứng, bốc khói. Ba thằng thay phiên phục vụ mình tới nơi tới chốn. Thức dậy vừa đã vừa tiếc.

Định đi chợ nhưng lại thấy lười, mệt trong người. Nhà hết giấy đi cầu. Ông già dặn có đi chợ nhớ mua luôn thùng mì ly, hiệu con gà.

 

Ngày... tháng...

Thông gọi điện thoại rủ đi ăn sáng, “Em đến đón anh, nhanh lên nhé!” “Em chưa ra khỏi giường, từ từ... anh cho em một tiếng.” Cúp điện thoại, mình vừa tắm, thay áo quần, trang điểm vừa lẩm bẩm chửi thề, “Thằng cha rủ mình đi ăn mà còn bắt mình tới đón.” Bình ắc-quy xe của Thông bị chết, cần sạc điện mà dây câu bình ông Thăng mượn chưa trả.

Hai đứa ghé tiệm hủ tiếu Nam Vang ở góc đường Tully và King. Gọi hai tô, tô khô cho mình và tô có nước cho anh. Hai ly cà phê, một đen đá, một sữa đá. “Trễ rồi, em phải đi làm, có cái hẹn với con mẹ Helen làm nguyên set. Con mẹ này khó chịu lắm, bắt mẽ chờ là mẽ nhăn như khỉ ăn gừng. Giờ em đưa anh đến nhà anh Hải coi football, hôm nay đội 49ers đấu với đội Chicago, nhớ có ai dụ cũng đừng cá độ... chỉ coi cho vui thôi nghe chưa. Thà anh để tiền bao em đi ăn, mướn phim bộ cho em coi… thôi tụi mình đi... À, anh nhớ viết check trả tiền nhà hôm nay đó nghe. Hôm nay mồng ba rồi…” Mình nói búa xua một lèo, rồi bước nhanh ra cửa. Tiếng giày anh kéo lê theo sau lưng mình.

Ngày thứ bảy làm hơi cực, khách đông hơn ngày thường. Bao nhiêu năm khó nghỉ được một ngày cuối tuần như thiên hạ làm hãng xưởng, văn phòng. Về đến nhà là oải hai cánh tay, nhừ sống lưng, rêm cả người. Ngồi chà, mài, giũa, chùi, phết, sơn cả ngày. Nếu lấy thêm đời chồng, chắc chẳng lựa con nhà giàu đẹp trai học giỏi, mà lựa cha nào khoẻ mạnh, nhờ hắn đấm lưng, xoa bóp bả vai, sống lưng mỗi đêm mà hắn không rên rỉ, nhăn mặt thì dù mình có phải xắn quần, tóc búi tó, hầu hạ cơm nước cho hắn thì cũng đáng.

Thằng Lô đầu hâm hấp. Ông già nấu cháo trắng đập trứng gà, nó chẳng chịu ăn. Bịnh thì cháo trắng đập trứng, mạnh thì bánh mì nướng trứng ốp-la. Đó là chủ trương ăn uống khoẻ bổ của ông già. “Trứng nhiều cholesterol lắm ba ơi!” Nhiều lần mình nói, “Lớn mới kiêng cữ, con nít ăn được, tốt.” Ông nói. “Ăn nhiều coi chừng đau gan.” Mình định nói đại, nhưng chợt nghĩ, trứng bổ lại rẻ. Về nhà, thấy ông già đang ngồi nói chuyện điện thoại với ông bạn cũng HO mới từ Việt Nam sang ở dưới Nam Cali. Chẳng biết ai gọi ai, thấy mình bước vô, ổng lúng túng thấy rõ. Cứ thấy dáng bộ lúng túng của ông già là mình tội nghiệp ổng làm sao! Nhiều khi mình nghĩ, người lúng túng phải là mình. Điện thoại càng ngày càng rẻ, gọi trong Cali chỉ độ 5 cent một phút, chẳng bù cho mấy năm trước, điện thoại là món tiền lớn. Có thời gian bà già ở Việt Nam bị bệnh nặng, mình gọi hầu như hằng ngày. Cuối tháng bill gửi về hơn ngàn đô, mình tá hoả tam tinh. Không tiền trả, bị cúp điện thoại một thời gian. Thông phụ trả cho một nửa để nối lại đường dây. Mình trả mấy tháng mới hết nợ AT&T. Sau lần đó, tởn tới già. Giờ gọi về Việt Nam là mua thẻ cho chắc ăn, hết phút thì thôi, khỏi cà kê dê ngỗng. Nói thì hay, tháng nào cũng không dưới 100 đô.

 

Ngày... tháng...

Con Tiên lại đi chơi về trễ. Dạo sau này nó trở nhiều chứng lạ, đua đòi bạn bè. Áo quần kiểu cọ, mốt miếc đâu ngoài đường mang về, hỏi nó thì nó nói mượn của bạn bè. Đôi boot, áo khoác ngoài phải trên 100 đô. Đang lo không biết tiền đào từ đâu ra, chắc của mấy thằng con trai đàn ông mê mẩn thân xác nó. Đứng cạnh nó bốc mùi thuốc lá. Hai con mắt nó mình thấy có ánh lạ. Mười lăm tuổi, cao nhồng. Mình nói nó một câu nó choảng lại ba câu, còn không thì mặt cứ tơn tớn. Đêm qua gần 1 giờ sáng nó mới mò về nhà, cởi giầy đi rón rén, mình hỏi, nó trợn mắt chu mỏ đớp lại, mình tức quá tát bốp một cái vào mặt làm nó chúi nhủi. Nó liền hất tóc trừng mắt nhìn lại mình, chạy tuốt vô phòng, đóng cửa cái rầm. Con nhỏ coi mòi bất trị từ ngày còn nhỏ. Tuần trước, giặt áo, moi túi thấy có bao thuốc lá, hỏi nó, nó nói của con bạn để quên. Lục túi xách, thấy gói thuốc dở, hỏi nó, nó trả lời thẳng thừng không biết, rồi còn vùng vằng nói không muốn mình vào phòng nó lục tung đồ như thế, để nó yên, không được vi phạm sự riêng tư của nó. Lại “bốp” mấy cái liền vào mặt nó.

Chịu, mình la mắng, dọa nạt, năn nỉ, khóc lóc, chửi bới, dỗ ngọt, van nài... cả đánh đập cũng chẳng thấm thía ăn nhằm gì, như phủi bụi khúc gỗ khô. Nghĩ cho cùng, cũng tội nghiệp con bé, không có cha, mình không thể lo cho nó đầy đủ như con người ta. Mình cố gắng nhưng sức mình chỉ vậy. Thấy con người ta có, mà con mình không có, cũng xót ruột thương con, rồi làm nhiều cái bậy bạ, tào lao, phải chi mình tài cán, giỏi giang có học hành đàng hoàng, tiếng Anh tiếng u giỏi thì cũng đỡ, phải chi.... thôi biết bao cái phải chi... Có hôm đi làm mà lòng buồn bực chịu không thấu. Ngồi giũa móng tay mà như ngồi trên lò lửa, tức giận buồn rầu nước mắt cứ ứa ra, phải nói xạo với khách là mùa này mình hay bị dị ứng. Con Tina tinh ý, kè kè hỏi, mình tâm sự với nó chút đỉnh, bị nó cũng có con, đứa vừa ra tù đứa sắp vô tù. Vô tù thay vì vô đại học. Nó cũng khóc cạn nước mắt. Giờ thì chai lì rồi. Nó cũng có hai con mà không có chồng, chỉ khác mình hai con nó cùng một cha. Những lúc buồn chán như vầy, nghĩ đến vụ phá cái thai cách đây mấy năm cũng đúng. Đẻ ra mà không lo được thì bóp mẹ nó mũi từ trong trứng nước. Mình trụt nó ra đúng bảy tuần. Giữ nó giờ này thành ba đứa ba thằng cha khác nhau, chẳng đứa nào biết mặt mũi thằng cha chúng cả. Tội lỗi do mình bày ra hết, con cái phải chịu sự nông nổi, nhẹ dạ, ngu si, tham lam, ích kỉ của má nó. Giờ thì mình cột cha nó cái buồng trứng rồi. Đụ chục thằng trong một ngày trọn đủ 30 ngày trong một tháng mình cũng đéo sợ.

 

Ngày... tháng...

Đi làm về, nhận được message nhà trường con Tiên cho biết là nó không đi học ngày hôm nay. Mình rũ người Vì mệt, lại lo nên đâm thở khó, sợ suyễn kéo tới là toi mạng, vội đi tắm, nằm nghỉ. Thằng Lô coi Tivi. Ông già làm cơm để sẵn trên bàn, con Tiên vẫn chưa về, ông già mặt như cờ rũ chẳng kém mình, dầu gì nó cũng là cháu nội ruột của ổng.

Soi gương thấy mặt mình bành nát ra như cái bánh tráng nhúng, phờ phạc, rệu rạo, không chút sức lực. Hai môi tím thâm, tóc dựng đứng, lỉa chỉa như cái chổi cào, xấu xí như con ma trơi. Mình vừa sợ vừa chán cả mình, bẩn thỉu dơ dáy như con đĩ già hết thời, cạn nước, mà mình là con đĩ chứ còn gì nữa. Khi chiều mình lại mò đến nhà ông Ấn bú cặc ổng một hồi, xong rồi còn hút bụi thảm nhà cho ổng, mình vừa con đĩ hờ vừa con ở hờ, mỗi tháng ổng trả cho được 500 đô, lâu lâu kẹt tiền, than vãn vài câu, ổng cho thêm. Lúc thì sửa xe, lúc thì mua computer cho con Tiên, lúc thì máy giặt bị hư... Con vợ của ổng bỏ về Ấn hơn năm nay, từ đó tới nay, mình đóng tuồng thay. Lúc trước, mình chỉ tới dọn dẹp lau chùi nhà cửa hai tuần một lần, mỗi lần con Ấn trả cho 60 đô cộng 10 đô tip. Con Ấn lui tới tiệm mình làm móng tay, biết hoàn cảnh mình không chồng nuôi hai con, biết mình ngoài giờ làm móng tay, thỉnh thoảng đến nhà khách quen lau chùi dọn dẹp nhà cửa. Nó hỏi, mình gật đầu. Ông chồng hơn con vợ 15 tuổi. Sau một trận gây gổ chuyện gì đó, con vợ thu dọn chiến khu: áo quần, vòng vàng, giày dép... bỏ về lại Ấn. Ông chồng làm chức lớn trong hãng điện tử vẫn ngày ngày sáng lái xe đi, chiều lái xe về, vui buốn bố ai biết! Cũng may họ chưa có con. Con Ấn nhỏ tuổi hơn mình. Mình đoán chắc nó nhớ cha mẹ anh chị em một phần, phần còn lại đoán mò cũng không ra. Ông Ấn sanh đẻ lớn lên bên này.

Thôi, mệt mỏi quá. Viết nhật ký cho đỡ chán đỡ buồn đỡ tức đỡ điên. Nghĩ cho cùng, trời sinh mình không được giỏi giang như người ta, kẻ làm bác sĩ, người làm kỹ sư. Trời cũng chẳng ban cho mình nhan sắc để làm người mẫu, giọng ca hay làm ca sĩ. Trời chỉ cho mình bàn tay khéo léo để làm đẹp, làm sạch móng tay móng chân thiên hạ, cái xác thân đàn bà có cái lỗ lồn để đàn ông đụ, hai vú bự để bú, cái mông để chà mặt. Xong, họ trả tiền sòng phẳng, chẳng ai nợ nần ai. Mình không chồng, ông Ấn bỏ vợ hay vợ bỏ, cóc cần biết, chỉ biết ổng cần mình, mình cần ổng. Ừ, mà phải chi, phải chi...

 

2 giờ rưỡi sáng

Con Tiên vẫn chưa về, tổ sư cha nó mình nằm đợi mà ruột nóng như lửa táp. Biết chuyện gì xảy ra cho nó hả trời? Khi tối gọi điện thoại cho mấy con bạn của nó, đứa nào cũng đều “dạ, thưa, cháu không biết.” Mình biết tụi nó biết mà cố tình giấu mình. Mình lái xe chạy ra mấy quán cà phê nó hay ngồi cũng không thấy đâu cả. Chạy lại chỗ nó hay thụt bi-da cũng không thấy. Ông già cũng sốt ruột chẳng kém. To tiếng với ông một chút, ông vẫn kiên nhẫn chịu đựng, chắc tù tội cộng sản lâu ngày giờ đâm nhụt khí như vậy chăng? Hình như chưa bao giờ thấy ổng to tiếng với ai chứ đừng nói với mình. Nuôi con lúc còn nhỏ thì khổ vì miếng cơm manh áo, giờ con lớn thì khổ vì hư thân mất nết. Bà Anna từng nói: “Có con tuổi vị thành niên mau bạc đầu.” Tuần nào bả cũng tới nhuộm tóc, ló chút bạc là chịu không được. Con Tiên từ lúc bước vào tuổi 15 là trở chứng thấy rõ. Hai mẹ con như đêm ngày, nắng mưa, trời đất. Nó tự nhiên ít nói, miệng ngậm như hến, im ỉm mà hay làm liều, còn mình cái miệng cứ sang sảng như đài phát thanh công cộng, không la không nói không được, tiếng Mỹ tiếng Việt nhao nháo như đá lẫn cát, cháo trộn cơm, vậy mà nó cũng hiểu, hiểu theo kiểu của nó. Năm nó học lớp ba, một bữa từ trường về nhà, nó vất bài tập bị điểm thấp nhất lớp lên bàn, nói: “Sao má tụi bạn con giỏi, bày cho tụi nó học, còn má không biết gì hết trơn hết trọi.” Mình nhào tới tát nó một cái bốp, thiếu điều dẹp một bên má, “Đồ thứ hỗn hào. Ừ, thì tao ngu tao dốt, tao đi làm cực như chó để mày về ăn nói như vậy hả, hả....” Sau khi hạ hoả, nghĩ lại, con nói cũng đúng, chưa bao giờ mình chỉ bày bài vở gì cho nó ráo trọi. Cả thằng Lô giờ cũng vậy, mình có hiểu mẹ gì đâu, bẻ đôi chữ tiếng Anh cũng mù tịt. Tự tụi nó học lấy, hiểu thì nhờ mà không hiểu phải ráng chịu, tìm cách đi hỏi bạn, hỏi thầy cô. Bởi vậy mà nhà trường cứ bắt ở lại sau giờ học để người ta kèm thêm cho.

Mình thấy bất lực chuyện dạy con, như đã từng bất lực với hai thằng chồng bóc chanh bỏ vỏ, đá mình lăn lóc như trái dừa khô, đặng đi theo mấy con mụ đàn bà khác.

 

[còn 5 kỳ]

 

_________________________

[1]trích từ Lĩnh Nam Chích Quái, bản dịch của Đinh Gia Khánh – Nguyễn Ngọc San. (Hà Nội: nhà xuất bản Văn Hoá, Việt Nam, 1960).


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021