thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
ÂM VỌNG: “Mỵ Châu” [4]

 

Lời toà soạn:
“Mỵ Châu” là một chương trong tiểu thuyết Âm Vọng của Lê Thị Thấm Vân (California: Anh Thư, 2003). Trong bản in trên giấy, chương này được xếp sau chương “Tiên Dung” và trước các chương “Âu Cơ” và “Man Nương”, nhưng, theo tác giả, cuốn tiểu thuyết có thể được đọc bằng cách bắt đầu từ bất kỳ chương nào, theo bất kỳ thứ tự nào. Chúng tôi xin giới thiệu chương này thành 6 kỳ.

 

 

Đã đăng: “Mỵ Châu” [1][2][3]

 

Ngày... tháng...

Bóc tờ lịch, nhằm ngày thứ sáu, canh tí, khắc tuổi ngọ, (Thông tuổi ngọ). Nên quét dọn, mua gia súc, xuất hành, tìm việc. Cữ nấu rượu, mở kho, giao hàng, trồng trọt, (chẳng có gì liên hệ đến mình trong ngày hôm nay cả).

Danh ngôn:

        Cây khô gặp xuân còn tái phát

        Người không thiếu niên được hai lần.

 

Ngày... tháng...

Không hiểu sao, mỗi lần tự làm sướng là trong đầu mình cứ hiện ngay hình cha Thông. Thọc ngón giữa vô, ra nghĩ tới ngón tay Thông không to không nhỏ. ‘Đút vô đi anh, sâu... sâu chút nữa, đúng rồi, ngay chóc, mạnh, ừ, chỗ đó, mạnh... mạnh nữa, mạnh nữa đi anh! Sướng quá! Đã quá!... quá đã... ừ, ừ...” Mình cong người, rồi gập người, rồi ưỡn người, miệng nói tu ti liên hồi như con mẹ lên đồng lên bóng. Thở gấp như tay chạy đua nước rút. Rên rỉ chẳng khác kẻ bị đòn oan. Động đất cũng thây kệ. Trộm cướp vô nhà cũng mặc. Phải cho xong. Phải được sướng. “Ừ, được rồi, thôi anh, nhè nhẹ, nhẹ thôi anh... em ra rồi...” Kể cũng lạ kỳ, mình chỉ nghĩ tới Thông ngay trong lúc đó là thấy sướng rên, đã đời. Mình không dám nói cho ảnh biết là thỉnh thoảng mình thủ dâm, tự làm cho sướng. Mình biết khi nào, lúc nào, chỗ nào, mạnh hay nhẹ, khỏi cần ai cả, chẳng cần phải hiểu, phải chiều. Tự mình, thoả mãn lấy một mình.

Có lần mình đánh liều, thử lấy ngón tay của Thông đút vô lồn mình. Anh gắng gượng một lát, rồi nhỏ nhẹ, “thôi em,” rồi quay mặt hướng khác. Không hiểu sao lúc đó mình chẳng ép, bắt ảnh làm hay thử, chỉ thấy tội tội ảnh làm sao! Mình làm chẳng phải vì thèm khát khi nằm cạnh ảnh, chắc vậy mà ảnh biết mình chỉ muốn chọc ảnh chơi, xem thử phản ứng ảnh ra sao, biết đâu, may ra, cầu âu như người làm ruộng bị hạn hán cầu mưa. Mưa còn có chứ trường hợp cu ảnh cứng thì đành bó tay.

Mình cũng thử đủ trò, bày đủ kiểu hồi đầu mới quen. Nhớ một lần mình cởi xú cheng để hai vú ép sát vào ngực ảnh. “Bộ vú em, mông em, người em không là gì gì... hết với anh sao?” Anh lấy ngón trỏ thoa quanh hai đầu vú mình một lát, rồi hôn lên má mình, nói khẽ, “Anh thương em, thương em lắm, em phải hiểu như thế.”

        ~~~~~~

Cả ngày ngồi làm, mà mưa khi thì rỉ rả, khi thì lất phất, khi thì tạnh ráo, khi thì lai rai, vậy mà khi về, vừa lái xe ra xa lộ, bỗng đổ ào như nước trên trời trút xuống, như đê vỡ, nước ối bọc thai bị bể, đỡ đắp che chắn không kịp, mình phải tấp xe vô lề đường ngồi gần nửa tiếng mới dám chạy tiếp. Về tới nhà, Thông gọi cho biết anh đã đỡ, nhờ mình ghé mua cho anh tô phở gà, chai dầu gió xanh, bóng đèn phòng tắm. Mình nướng cho con cái pizza, rồi đi mua mấy thứ ảnh dặn mang tới cho anh. Trời tối thui, cái đèn vàng mù mù treo ở hành lang làm mình vừa khó chịu lại vừa cần đến nó. Tiếng xe ngoài đường cái vọng vang mặt đường chan đầy nước. Vào được bên trong phòng anh, thấy mọi chuyện là đỡ là yên. Ảnh đang ngồi xem tivi, tóc tai bờm xờm. Ánh đèn vàng yếu ớt không che đậy nổi nét trễ chảy mệt mỏi già khốc hằn cày trên mặt anh. Tóc bạc gần nửa, da tái mét, nhưng sao mình vẫn thương và cần anh kinh khủng. Mình đi hâm nóng cho anh tô phở, ít bánh, ít thịt, nhiều nước, vắt nhiều chanh, rắc nhiều tiêu cho đúng ý. Mình mỉm cười, chẳng khác chi vợ hiền đang tập tành săn sóc lo lắng cho chồng mới cưới. Mình ngồi xuống cạnh, hơi nóng từ người anh toát ra, lan sang da mình. Xoa đầu anh, mình đùa, “Có cần em đút cho không, hả cưng?”

 

Ngày... tháng...

Chiều hôm qua đến nhà ông Ấn, ở chơi với ông suốt cả buổi. Sau hơn một tháng không gặp. Thỉnh thoảng không nhớ ông mà nhớ cu ông mới là vô duyên, nực cười. Mình tự thắc mắc, nói như chữ của Mây hay dùng là “phức tạp” và chữ của Thông là “khó hiểu”. Lúc ngậm cu ông trong miệng mình thấy đã điếu làm sao, khó tả được cảm giác lúc ấy, như người say rượu, phi xì ke, trúng độc đắc. Cực sướng. Con cu cận kề, gần gũi, sát cạnh, thân thiết khi được mình hôn, liếm, nút, vuốt ve, mơn trớn bằng lưỡi. Khi mình ngậm, mút hai hòn dái tròn vo, trơn tuột như hai trái quất thì toàn thân nó chợt vùng dậy, thoắt chốc cứng căng, rồi thì run rẩy trong họng mình. Những đường gân nổi cồm bần bật rung trên lưỡi. Mình thì thầm trò chuyện hỏi han nó bằng thứ tiếng chỉ nó và mình biết. Có nhớ em không, nó gật đầu, nhớ nhớ lắm. Nó rên rỉ: thèm, thèm lắm. Mình vuốt ve, xoắn xuýt nó bằng lưỡi ướt nước dãi, bằng viền môi trơn mềm, bằng hàm răng cứng, bằng cả ngõ ngách trong hang hốc miệng. Rồi từ từ mình vuốt ve nó bằng từng ngón tay, rồi cả lòng hai bàn tay. Nhìn ngắm kĩ, nó đẹp thật, đẹp tuyệt vời. Dài, cứng, to, nóng hổi, tràn trề sức sống. Ngay giây phút đó, nó là nó, độc lập, tự do, tách rời, chẳng lệ thuộc bất cứ ai, kể cả người đang đeo nó. Là nó, riêng nó, chỉ mình nó, với mình.

Trên đường lái xe về nhà, mình nghĩ thừ người. Lần đầu xa ông Ấn hơn một tháng. Ổng đi công tác cho hãng, vừa về tới là gọi cho mình liền. Mình vội chạy lại. Ổng vừa tắm xong và đang ngồi chờ sẵn sau màn cửa. Mình vẫn còn hơi bị... ngán vì vẻ mặt trầm ngâm và cái đầu thông thái của ổng. Vừa sợ vừa nể, lại vừa sướng khoái. Còn cái mùi Ấn khó ngửi của ổng, mình đã tạm quen, như mùi thằng Mễ, ngửi riết đâm ghiền mới chết cha mình chứ! Bình thường ông ít nói hay la rên như những thằng đàn ông khác mình biết. Nhưng kệ tía nó, mình cần ổng, ổng cần mình. Đôi khi thấy hơi kì kì, dị hợm một chút, nhưng phải để cho nó phụt cháy rồi tắt ngúm như lửa vùi trong tro. Cả hai sòng phẳng, tỏ rõ thái độ vừa tỉnh (như trao đổi) và thèm khát (con cu) của ổng là mình yên tâm. Chẳng ai bắt buộc ai, uy hiếp ai cả. Đọc báo, biết có nhiều người đàn bà con gái đâm đơn kiện đàn ông con trai hãm hiếp, dụ dỗ, rờ rẫm, nói bậy... làm bọn đàn ông mất chức qua đêm. Trong trường hợp mình, chẳng ai dụ dỗ ai. Cả hai đồng ý đồng thuận đồng lòng. Mình còn mò tới nhà bú cu ổng nữa kia mà!

Có chết mình cũng mang theo bí mật này xuống tuyền đài, khó hé môi kể ai nghe. Còn ổng, mình chịu, đoán chừng cũng y như mình, chỉ biết chắc khi nào bà vợ ổng đổi ý qua lại Mỹ thì mình phải dẹp ngay cái vụ bú cu ổng, và bỏ luôn cái nghề dọn dẹp lau chùi nhà cửa cho ổng luôn. Nhiều lần, mình cũng có ý định chấm dứt, muốn hỏi ý ổng mà cứ chần chừ, thấy ngài ngại làm sao! Có khoảng cách xa quá giữa ổng với mình, như cái trán hói của ổng, bóng lưỡng, lạnh lẽo, chỉ có con cu của ổng là gần gũi thân thiết, cần mình thôi. Tưởng chừng như nó hiểu, thông cảm được mình. Nó nở dần trong miệng mình, như mình tạo nặn ra nó, cảm thấy rõ nó từ từ vươn vai ưỡn ngực nẩy chồi sống hùng sống mạnh với hay vì mình.

 

Ngày... tháng...

Dọn lại closet chứa quần áo, thấy cái áo đầm dài màu đỏ tươi như máu kinh nguyệt ngày đầu lấm tấm kim tuyến đen lóng lánh, mua tự đời nào, chưa có dịp mặc, mình lôi ra choàng vào người. Áo mỏng tanh bó sát da. Mình kéo kín màn, khoá chặt cửa, nằm vật lên giường, rờ rẫm toàn thân, thoa quanh rồi nắn chặt hai đầu vú, bóp mạnh, xoa gáy, nách, bả vai, lần xuống eo, bụng, mông, luồn giữa hai bắp vế. Cởi bỏ lớp áo, như lột da chính mình. Nước lồn rịn ứa, trơn nhợt, bốc mùi quen thuộc. Vạch đám lông, như lau sậy hoang. Thọc ngón trỏ phải vào, ngón cái trái thọc vào miệng, nghiến mạnh. Mình tự biết chỗ nào, bắt đầu cạ nhè nhẹ phía bên trên một chút, múi mu mềm mại, tươm ướt. Hột le căng phồng, mọng như sứa tươi. Rồi thọc sâu vào, vọc một lát, nó mềm nhũn, nhầy nhụa, tươm nước, như nấm động-cô ngâm lâu trong nước ấm. Mình siết chặt hai đùi, nâng mông, ưỡn bụng, nhẹ mạnh, mạnh nhẹ, mau, chậm, mình hoàn toàn làm chủ thân xác mình, đuổi bọn đàn ông con trai đi chỗ khác chơi. Sống một mình chỉ được cực sướng những giây phút ngắn ngủi tuyệt đỉnh như vầy. Chắc vậy mà con Mây không cần lấy chồng chăng? Tiếng chơi game của thằng Lô rền rền hoà với giọng Việt Dzũng đọc thông cáo kêu gọi đồng bào đi biểu tình, tẩy chay đoàn ca kịch từ Hà Nội sang trình diễn cuối tuần này ở Civic Center ngoài phòng khách. Tiếng xe ai thắng gấp trước cửa... Ôi! những tiếng động càng kích thích mình mãnh liệt. Phô bày tất cả. Không hàng rào chắn song tường vách. Thế giới của riêng mình. Mê man như lời nói của kẻ điên hay đang hấp hối.

 

Ngày... tháng...

Nửa đêm thức giấc bởi giấc mơ kì quái, kinh khủng. Đồng hồ kê đầu giường chỉ 2:43 sáng. Giấc mơ ngắn ngủi nhưng những nếp nhăn chằng chịt trên mặt má, mình thấy rõ như đếm. Hai hốc mắt sâu hoắm, khô khốc dòi con lúc nhúc đầy dưới đáy. Má gọi, mình không quay lại, sợ má hỏi điều chi đó... Mình đi về phía cái giếng cạn lâu năm sau nhà, bỗng dưng nước dâng lên dâng lên... mình lấy gàu múc hoài múc mãi, ráng hết sức múc. Cuối cùng, lộ hai bộ xương cá rỉa gần hết thịt. Hai cái đầu nằm úp, mình lấy ngón tay lật, hiện rõ hình hai cái mặt thằng Lô và con Tiên.

 

Ngày... tháng...

Chiều nay mình và Thông đưa thằng Lô đi shopping sắm cho nó bộ đồ Halloween. Cả ba đi lòng vòng trong Great Mall suốt mấy tiếng đồng hồ. Giờ cẳng chân đầu gối đều mỏi nhừ. Thằng Lô đòi làm Batman, rồi Spiderman, rồi Superman, thậm chí Xman. Nó mè nheo không thể tưởng, Thông chiều nó hơn cả mình. Nó bao nhiêu tuổi là bấy nhiêu năm mình quen biết Thông. Thằng cha nó giờ đang ở mãi đẩu đâu không gửi một đồng cho con. Lần cuối cách đây hơn một năm hắn gọi nói đang ở Texas, mình chỉ mong hắn không ở trong tù là may. Cha con Tiên cũng chẳng biết đang làm gì, ở đâu, đã ngủ với bao nhiêu con mụ đàn bà rồi? Bà Thoại mách lẻo thấy thằng chả đang ở Việt Nam hú hí với con vợ trẻ măng nghe đâu chưa quá 20, đang định đưa qua đây. Không chừng vài năm nữa, thằng chả dẫn cả vợ lẫn con đi mút... cà rem, uống pearl drinks! Mình nghe, tỉnh queo sáo sậu như đang nghe ai nhắc tới người nào chưa từng quen biết. Kể cũng lạ, ngày trước, mỗi khi lên cơn ghen, sẵn sàng xé xác bất cứ ai, kể cả mình, vì hắn. Sau khi tan hàng dẹp chợ, hắn xử sự cạn tàu ráo máng đến lạnh lòng.

Ông già hút bụi thảm nhà sạch sẽ như lau như ly, chùi luôn sàn bếp nữa chứ. Ổng thật đáng thương, đằng nào cũng là cựu trung tá biệt động của quân lực Việt Nam Cộng Hoà chứ đâu phải giỡn mặt. Thời trước 75 khi còn tại chức, ông có thá, hét ra lửa, ho ra khói, giờ có mỗi mống cháu gái đổ đốn trước mắt cũng chẳng dám nói lớn một câu. Bà Chính tuần trước ghé tiệm làm móng tay, thở than chồng bà ngày trước cũng cấp tá. “Mấy chục năm làm vợ ổng, chỉ thời gian trong tù cải tạo là ổng không có bồ. Ngoài ra lúc nào bác cũng chờ chực đánh ghen. Giờ gần 70 rồi mà bác vẫn còn ghen. Còn ổng trên 70 rồi mà vẫn trăng hoa, tính nết người như thế thì chịu...” Mình ngồi giũa móng tay cho bả đi dự đám cưới, nghe chỉ biết phì cười, nghĩ tới bản thân mình cũng chẳng ra làm sao cả, cứ chạy theo bám đít đám đàn ông con trai, nửa nạc nửa mỡ, chẳng thằng đàn ông nào ra hồn, y chang như mình. Chẳng tay nào hứa hẹn một tương lai có đôi có cặp. Đêm nằm ngủ một mình, sáng thức dậy vẫn một mình, không nồi không vung để úp, thì cũng đũa lệch, so le, khác màu hay cùn cũ. Mình ước chi bốn ông gom lại thành một ông thì đỡ biết mấy. Chiều chuộng, nhẹ nhàng, trung thành của Thông. Từng trải, kinh nghiệm, già dặn của ông già. Giàu sang, địa vị, học cao của ông Ấn. Khoẻ mạnh, trẻ trung, dai sức của thằng Mễ... Ôi, nghe cứ như là đang mơ giấc mộng tuyệt đẹp, còn nếu xảy ra thật, thì mình là một trong số hiếm hoi người bị trời đánh hay trúng lô độc đắc!

Làm đàn bà khổ hơn người làm ruộng làm rẫy làm nương bên nhà. Khổ hơn người Mễ hái nho hái táo hái dâu bên này. Kiệt lực, kiệt sức, kiệt quệ. Mễ hái, Việt gặt còn có mùa màng hẳn hoi. Mình hái, gặt đàn ông Việt Mễ Ấn quanh năm bốn mùa mà lúc nào cũng bị thất mùa. Cứ loay hoay từ tóc tai da háng đùi vú lồn chim rốn bụng chẳng khác mấy cha thợ hớt tóc bên nhà uốn ép sấy nhuộm cắt tỉa gội... đủ chín món ăn chơi. Thoa son bôi phấn mang giày cao thắt nịt bụng xịt nước hoa... bày biện đủ món hàng riết hao tổn sinh lực. Yêu đòi hỏi sinh lực. Có sức mới làm tình làm tội, làm điệu làm trò đóng kịch đủ mọi vai, tuồng. Lắm lúc mình ước được một phần tỉnh bơ như Mây, thấy nó tự do, ung dung, tự tại. Không môi son má phấn, không áo quần bốn mùa như mình. Cứ vô tư như người miền Bắc tràn vào miền Nam sau ngày 30 tháng 4 là nhất.

 

Ngày... tháng... 10:30 pm

Vừa nói chuyện với con Viên ở dưới Orange County xong. Nói hơn hai tiếng, giờ cổ mỏi, tai ù, lưỡi khô. Tội nghiệp con nhỏ hết sức. Bằng tuổi mình, chẳng biết vì sao, bác sĩ bảo không thể có con. Hai vợ chồng nó lấy nhau từ Việt Nam, dắt díu sang đây, chồng cày hai jobs, vợ cũng vậy, tậu được nhà, xe mới, muốn gì có nấy chỉ con là không có được. Hai vợ chồng đi bác sĩ, đông lẫn tây, thử đủ thứ, uống, mổ, thậm chí đi cả nhà thờ cầu Cha xin Chúa, niệm Phật lạy Quan Âm, kiêm luôn thầy bói. “Tao mà có con là con cầu con khẩn con trời.” Viên nói. Mình rủ hắn lên đây chơi vài ngày, hắn ầm ừ, “Muốn lắm nhưng ông Phong phải đi làm. Tao đi thì không ai cơm nước cho ổng.” Hắn không có con nhưng có hạnh phúc lứa đôi. “Tối nào ông ấy cũng phải kê đầu trên cánh tay tao mới ngủ được.” Còn mình, có con trai con gái đủ đôi, mà tối nào cũng nằm chèo queo. Lạnh thì chỉ biết kẹp gối ôm, tìm chút ấm áp. Cần nương tựa thì cọ đùi dụi dụi vào cẳng thằng Lô. Thiệt là mỗi cây mỗi bông, mỗi nhà mỗi cảnh. Bữa trước Mây chọc, “Bà về lựa chuối bà chơi. Còn nhắm không được nữa thì, lựa hương bà đốt, lựa chùa bà tu đi là vừa.”

Sống mệt thật! khó thật! Nhoài người chứ đâu giỡn chơi. Khi chiều, mình đang đi trong bếp, mang đôi tất đan, trượt ngã cái bịch, chổng hai cẳng lên trời ngay trước mặt thằng Lô, nó vội nhào tới, ôm ngang bụng mình, “Má, má ơi! má có sao không?” Mặt nó hớt hải, giọng nó cuống cuồng lo sợ. Mình đau thì ít, mà xót thương con thì nhiều. Một hồi sau, trong bụng mừng rơn. Ôi! cứ sống kiểu này, cuối cùng chắc chỉ còn có mỗi thằng Lô là người thương yêu lo lắng chở che bao bọc cho mình trên đời này mà thôi.

 

Ngày... tháng...

Lại bị xước ngay vào chỗ “thương tích”, chữ Mây đặt, nhìn để nhớ mà chừa tới chết. Giờ thì rát, đau, buốt tận óc, mình phải uống Tylenol từ chiều qua, cả đêm lục đục dậy mấy lần, tối nay không đỡ chắc sáng mai phải đi bác sĩ xin thuốc. Lọ trụ sinh trong nhà đã hết, đau mà không dám rên mới “ác ôn” chứ. Đau ngón tay, rên la xấu hổ với con Tiên. Nó căm thù là khác. Đó là sự ngu xuẩn, nông nổi, bộp chộp, nhẹ dạ của má nó trả giá bằng đốt lóng trỏ trái, giờ mình như người cụt ngón, rõ đồ vô duyên, lãng xẹt, chẳng ra cái giống gì cả. Nếu lúc đó gặp lại Mây thì mình đã chẳng bị cụt lóng tay vì thằng đàn ông không đáng. Mây chỉ bày vài điều, nhờ vậy mình vén được màn u minh, hé được phần mắt. “Đời bà, bà sống. Lo cho thân bà, hai đứa nhỏ chưa ngất ngư sao, còn cứ chạy theo bám đít tụi đàn ông. Mà vì những thằng đàn ông không ra gì mới đau chứ.”

Thằng cha giờ không biết ở phương trời nào. Lần cuối nghe nói đang ở trong tù, bên Texas, hay đang sống với con mẹ nào chuyên cầm đồ cho dân mê cờ bạc. Mối tình chỉ đúng một năm với bao biến cố dồn dập, tình tiền tù tội không sót món nào. Thương tích để lại là thằng Lô và lóng tay cụt. Thằng chả vẫn cái tật mê gái, đánh bài, đánh vợ, nhậu nhẹt. Sao lúc đó mình tự nguyện để nó đè nó chơi nó cưỡi kể cũng lạ, làm như lúc đó bị ma ám, hay bị bùa ngải. Mới đầu yêu nhau, mỗi khi mình đè hắn bú cặc, tinh khí hắn phọt ra, mình chà cả mặt mình, tưởng tượng ra là mùi sầu riêng, mùi quít, mùi ổi, mùi mãng cầu xiêm... Lúc cạn tình, mình bị hắn đè bắt bú, khi tinh khí hắn vọt phóng, sủi trào, mình thấy tởm lởm, cố tránh né, kinh hãi nghĩ đó là chất acid, thuốc độc, thuốc rầy giết sâu bọ... Mấy tháng cuối ở chung, ngày nào hắn cũng kiếm chuyện cãi vã, thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Còn mình xé áo, đập đồ, đập cửa kiếng xe, la hét, cào cấu, chửi bới... hoàn toàn sống như con mẹ điên mất trí. Giờ nhớ lại còn thất kinh hồn vía. Tội nhất là con Tiên, mình hối hận với nó rất nhiều. Hai con mắt nó lúc nào cũng trố ra trắng bềnh bệch, người co quắp lại, sợ hãi quá cứ tìm góc nhà trốn hay gầm bàn núp. Ngày mình nổi máu điên chặt lóng tay có nó đứng ngay đó chứng kiến. Mình như con cọp cái say máu, có thể bóp cổ hay đâm chết tươi bất cứ ai. “Dao để chặt thịt gà, chặt xương cá chứ ai lại lấy chặt tay mình.” Sau này kể Mây nghe, Mây cười vỗ vai mình nói vậy. Mình phải uống mấy lọ thuốc an thần, thuốc ngủ để dứt cho được thằng chồng khốn nạn. Rồi Mây còn dạy dỗ thêm: “Vả lại bà phải nghĩ rằng chẳng ai dụ dỗ ai. Bà lớn rồi, không còn trẻ thơ, nhỏ dại gì. Đã một đời chồng một đứa con. Có sức chơi thì có sức chịu, phải nghĩ như thế may mới khôn ra, tránh lập lại. Bà nên soạn cái list mười điều xấu của loại đàn ông phải tránh, chớ bao giờ dại dột xả thân vào.” Mây nói khơi khơi. Cha mẹ sinh ra không khuyết tật, giờ tự rước vào thân. Dành dụm, chắt chiu được hơn ngàn bạc, lận giấu trong túi áo lạnh, bằng cách nào đó thằng cha cũng mò kiếm được, đưa con nhỏ làm bia ôm đi đánh bài ở Bay 101 suốt hai ngày ba đêm. Chả cũng giỏi kéo dài được từng ấy thời gian bằng số tiền mồ hôi nước mắt chắt chiu của má con mình. “Không chặt cu hắn thì thôi chứ sao lại chặt tay của mình.” “Chặt cái chi cũng là ngu.” Mấy mụ làm chung nói mỗi người mỗi ý. “Tống cổ hắn ra khỏi nhà là xong. Chấm hết!” Sự điên rồ sau này nghĩ lại, là do ghen một phần, tiếc tiền một phần, phần nữa là vì mới sanh thằng Lô được mấy tháng. Đàn bà sau khi sanh con tính tình thay đổi như nước thủy triều sáng tối, hoóc môn trong cơ thể bài tiết lộn xộn sao đó mình không rõ, đi bác sĩ giảng giải cho thuốc uống thấy đỡ ra. Thôi thì mọi chuyện đã qua, thằng Lô được bao nhiêu tuổi là từng ấy năm mình xa thằng cha nó. Giờ vết thương đang rát đau vì bữa trước lỡ tay để cái kéo nhọn đâm vào. Hay là có điềm gì báo trước chăng? Lạy trời để mình yên thân còn phải đi làm nuôi con, đừng phải nghe điện thoại nửa đêm hôm, “Tui đây, tui là cha thằng Lô đây. Tui đang đứng ở đường... tui muốn gặp con một chút.” Ôi! nghe ao hãi hùng quá!

Cũng may, từ sau tai nạn đó, mình chỉ loay hoay với hai con, khách hàng, mấy đứa bạn gái, cùng vài người đàn ông lạ/quen không ác hại lắm. Lóng tay cụt như cái dấu chấm hỏi trong đầu mọi người, như bài học cho chính bản thân, như dấu hiệu nhắc nhở phải cần ăn năn sám hối, và nhất là phải cạch mặt thằng cha đểu cáng đó ra khỏi đời mình.

Không hận thù là may rồi, chứ quên hay tha thứ muôn đời là không. Mình thật lòng nghĩ vậy. May có Mây và Thông cùng hai đứa con. Nói-nghĩ thì dễ, thực hành mới là khó. Cả đời mình chắc rồi cũng chỉ xoay quanh mấy tay đực rựa có cu, có tình, có tiền. Không có tụi hắn, mình sống dở chết dở. Mà có tụi hắn, mình cũng khó sống. Nhưng thà có còn hơn không. Từ lúc bén hơi trai, bắt đầu biết rập rượng đến giờ, ngày nào, lúc nào mình cũng cần chúng như cần tiền. Có lẽ thời gian này tương đối đỡ nhất. Thông, Mễ, Ấn, kể luôn ông già, ai cũng tạm tha, để mình yên, và thương lo cho mình trong khả năng của họ. Và mình đều thương, cần cả bọn.

Nhưng rồi không lẽ cứ sống mãi như bèo như bọt vầy hoài sao? Vợ hờ con hờ em gái hờ người tình hờ con ở hờ giữa bốn tay đàn ông trẻ già trung niên giống dân khác nhau ướp đủ mùi đủ vị từ giàu đến nghèo từ tràn trề sức lực đến bất lực. Nhiều lúc muốn kể hết cho Mây nghe, liệu nó có thể giúp được gì cho mình không? Cuối cùng, nghĩ chỉ tự mình mới cứu rỗi thân tâm mình thôi, chả ma nào làm được cả, thậm chí thằng Lô, con Tiên máu mủ xương xẩu da thịt mình rứt ra còn chưa vực được mình, huống hồ chi... Cũng may là trong bốn ông, chẳng ông nào có vợ kè kè bên cạnh để chực ám sát, cào nhà, xởn tóc, bôi vôi, thuê du đãng đánh ghen mình thì... chết cha.

 

Ngày... tháng...

Khi chiều có ông khách vào tiệm, thoạt nhìn quen quen. Bà Dung cắt tóc cho ông, mà ông cứ ngó trân mình. Mình ngưng chùi móng tay cho khách quay qua hỏi có phải trước kia ông ở xóm Cũ không, ông nói phải, sao cô biết, tui cũng thấy cô quen quen, mà ngại hỏi. Mình nghĩ không lẽ mình già, mặt mày đổi lẹ quá ổng nhận không ra! Té ra là ông Phương ở cùng xóm. Ông Phương ông Hinh là anh em cột chèo. Ông Hinh lấy bà chị có bốn đứa con. Ông Phương lấy bà em có ba đứa con. Hai người tổ chức đưa cả gia đình vượt biên. Phút chót bể ổ, vợ con ông Phương bị kẹt. Ông Hinh đưa được vợ con theo. Nhưng không may, ghe vừa ra khỏi hải phận được hơn một tiếng thì bị cơn sóng thần đánh ập, ghe lật ngược, vợ con ông Hinh chết sạch, chỉ những người biết bơi sống sót, được tàu vượt biên khác cứu vớt kịp. Ông Hinh ông Phương ở đảo Phi gần hai năm thì được Mỹ bốc. Thời gian đầu, ông Hinh chán đời tận cùng, tâm thần tê liệt. Ông Phương đỡ hơn, dù cũng là nỗi nhớ vợ con. Ông Phương cày 2 jobs ngày đêm gửi tiền về nuôi vợ con. Vài năm sau, ông Hinh nguôi ngoai dần. Thời gian quả đúng là liều thuốc tiên. Lịch sử đã sang trang. Ông Hinh bắt đầu đi làm, mua xe, có bồ nhí. Cô bồ người Phi làm chung hãng điện. Hai người thuê căn apartment một phòng sống vui vẻ hạnh phúc ấm no. Ông Phương vợ con kẹt lại, nên “chẳng làm ăn được gì” và tìm cách bảo lãnh vợ con. Ông Hinh mấy năm trước như cái xác không hồn, giờ bỗng phây phây tự do thoải mái. Rồi vợ con ông Phương qua Mỹ theo diện đoàn tụ. Ngày đón vợ con ở phi trường, vợ ông mang theo cái bầu bảy tháng. Thế là thay vì cuộc sum họp gia đình sau bao năm xa cách, trả giá bằng chết chóc, nước mắt, đoạ đầy, xa cách, nhớ thương, vân vân và vân vân. Ông Phương vẫn ngày ngày đi làm như người cha người chồng tốt lành, gương mẫu. Ông tốt luôn với đứa con mà ông không là tác giả. Đứa bé chẳng tội tình gì. Ông cố tỏ ra cao thượng. Nhưng bà vợ của ông mới là người rắc rối hơn ông nghĩ. Tự trọng-mặc cảm-tội lỗi cấu xé. Sau hơn một năm sống chung, bà xin ra ở riêng, đợi ngày li dị, để ông được tự do, khỏi lấn cấn đứa con lớn dần lớn dần trước mắt ông. Ông bị đẩy ra ngoài mọi quyết định. Trở lại chuyện ông Hinh, sau thời gian hạnh phúc tràn đầy cùng cô bồ nhí trẻ đẹp người Phi có mùi da thơm như mùi mít chín, (ông ví von như vậy!) cũng chia tay vì cô đã có quốc tịch Mỹ. Ông Hinh đâm chán đời. Tóc bạc thây kệ, hết còn siêng đi nhuộm đen như trước, lại bị hoạ thất nghiệp ập tới, áo quần cũng hết hoa hoè hoa sói bán đảo Phi Luật Tân nữa. Hai ông bạn già chèo cột lại tìm về chống đỡ cho nhau, như ngày ở đảo, ngày mới qua Mỹ. Thời gian sau này, dịch Việt kiều về Việt Nam lấy vợ, ông Hinh là người nhanh chân đi hàng đầu. Ông quen cô gái tròn 20, thợ may, tóc dài phủ vai, da trắng muốt, ngón tay sơn tiệp màu môi. Ông đưa hình cho ông Phương xem. Ông Phương sốt ruột, giờ tới tiệm mình uốn ép sấy nhuộm, ngày mốt về lại Việt Nam chơi với cái lòng tràn trề hi vọng, biết đâu sẽ gặp một cô còn trẻ hơn, đẹp hơn, tóc dài phủ mông, giọng ngọt ngào sóng vỗ, làm ông trụt bớt 20 tuổi.

Ông ngồi kể mình nghe, giọng dẻo quẹo, trước khi về không quên xin mình số phone. Mình cố tình đọc sai số cuối. Ớn cha nội này như ớn chính mình. Nói chuyện mà cứ liếm môi liếm mép, mặt la mày liếc. Trái đất tròn thiệt, đi nửa vòng trái đất giờ gặp lại nửa vòng kia. Không chừng cuối cùng cả hai gặp lại nhau ở xóm Cũ không chừng! Nhưng ông đã sống hơn nửa đời người. Mình mới sống gần nửa đời người. Cả hai chẳng ra cái chó gì cả. Đi Mỹ như ông với mình, nói như giọng của Thông, thì “để làm gì chứ hả?” ở quách Việt Nam biết đâu đời lại khá hơn. “Ừ, về thì về. Mai này chúng ta cùng về Việt Nam ở.” Nội cái nóng đốt người cũng đã kinh hoàng. Ở đâu riết quen đó, thiệt là đúng, rồi còn con còn cái. Nơi đâu con cái ở, nơi đó là quê nhà. Không tin số mệnh cũng phải tin, giày dép áo quần còn có số! Chạy trời không khỏi nắng! Sao tự nhiên giờ mình lại đâm ra triết lý... cùn vậy nè trời?

 

[còn 2 kỳ]

 

 

------------

Đã đăng:

... Soi gương thấy mặt mình bành nát ra như cái bánh tráng nhúng, phờ phạc, rệu rạo, không chút sức lực. Hai môi tím thâm, tóc dựng đứng, lỉa chỉa như cái chổi cào, xấu xí như con ma trơi. Mình vừa sợ vừa chán cả mình, bẩn thỉu dơ dáy như con đĩ già hết thời, cạn nước, mà mình là con đĩ chứ còn gì nữa... (...)
 
... Dạo này mình hay có cảm giác như đang bay trên mặt đất. Không được bay bổng như chim, mà la đà nghiêng ngả, mất thăng bằng. Cảm giác kì quặc bám lấy mình nhiều giờ trong ngày... (...)
 
... Tại sao mình không giỏi giang khôn ngoan như những người đàn bà khác cho con cái được nhờ? Người ta cũng bỏ chồng, chồng bỏ, chồng chết, chồng bịnh, chồng tù tội... đủ mọi đoạn trường chông gai thử thách, có khi hoàn cảnh còn te tua hơn mình gấp trăm ngàn lần, nhưng sao con cái họ học hành giỏi giang, có nhà có cửa, xe cộ, cho con học đàn, chơi banh, học trường tư... còn mình chẳng ra con cặc gì cả... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021