thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
ONLAI... BALÔ [chương 13]

 

[chương 1] - [2][3] - [4][5][6] - [7][8][9][10][11][12]

 

13.

 

Đã ba ngày đêm rồi cả tiểu đội nằm lì ở trong cái hang ngay trên đỉnh dốc Bạt Luôm sát biên giới. Cái dốc trong bản đồ quân sự ghi là điểm cao 1637 FX.

Ăn toàn lương khô. Không nấu. Không khói. Đi đâu cũng chỉ quanh quẩn vài chục mét. Tiểu đội trưởng Phúc cảnh cáo. Hai trung đội thám báo Pôn Pốt đã nhảy dù xuống rừng Thậm Mé.

Nằm trong hang nhìn xuống phía Đông Nam. Không xa chân dốc. Một bản nhỏ người Xán Chỉ hơn chục nóc nhà suốt ngày ẩn hiện trong sương khói bảng lảng. Xa hơn là một biển mây mù mịt che phủ dãy Trường Sơn. Và xa hơn nữa là biển Đông.

Hang đá vôi. Sâu tít trong hang nghe tiếng nước chảy róc rách. Nhũ đá rỏ xuống chen chúc. Đá xanh nhưng đập vỡ thì lộ ra màu trắng đục như vôi. Vạch lên tường hai con bò tót sừng vêng vang nhọn hoắt đang chọi nhau nhại theo bức vẽ trong hang động của những người tiền sử. Lại vạch vài nét hình đầu người đội mũ tai bèo rúm ró trông na ná như tiểu đội trưởng Phúc.

Sáng sớm thức dậy. Thằng Bình cười hô hố ve vẩy cái quần đùi loang lổ như tấm bản đồ ướt nhèm bắng nhắng khoe tối qua tớ đã địt con bé Linh bán bún riêu ở đầu ngõ. Bình người Hải Phòng. Trượt đại học. Nghêu ngao nằm nhà ăn bám mẹ một năm rồi bị gọi đi bộ đội. Lính mới toe mà ranh ma nghịch ngợm hơn quỷ. Mới sang đây ba tháng. Chưa đánh nhau trận nào. Cũng chưa được lĩnh khẩu phần sốt rét.

Lấy trộm ống nhòm của tiểu đội trưởng Phúc. Nằm lì gần một tiếng đồng hồ nhìn xuống bản Khói. Thỉnh thoảng mới thấy một con lợn mẹ dẫn đàn con chui ra chui vào gầm nhà sàn. Cái bản người Lô Láy vắng ngắt. Tiểu đội trưởng Phúc bảo. Có đếch gái đâu mà chúng mày nhìn.

Chiều chạng vạng ngày thứ tư. Tiểu đội rời khỏi hang. Xuống tới bản Khói thì trời đã tối đen. Ém quân bên bờ suối. Gã và thằng bình theo tiểu đội trưởng Phúc mò vào bản. Mưa sùi sụt. Mùi cứt trâu cứt lợn nồng nặc. Bùn lép nhép trong ánh đèn pin đỏ quạch. Chiếc Gát trùm bạt kín mít. Lố nhố mấy bóng mũ sắt trèo lên tụt xuống. Theo tiểu đội trưởng Phúc leo lên nhà sàn ngồi sưởi quanh bếp lửa bập bùng. Ông chủ nhà cười hề hề nói một tràng tiếng Lô Láy líu lo chỉ có tiểu đội trưởng Phúc hiểu. Hơ tay hơ chân. Thằng Bình đã xoắn lấy cô con gái ông chủ nhà mũm mĩm đang chổng mông nấu xôi. Ngồi ăn xôi. Cô gái ngồi sát cạnh thằng Bình. Hai con mắt xếch cứ liếc xéo. Lại còn cấu véo nhau cười khinh khích. Tiểu đội trưởng Phúc nói tối nay hai thằng ngủ đây. Sớm mai đi. Đi xa đấy. Ngủ cho đẫy giấc vào. Thằng Bình ngủ trong góc nhà.

Nửa đêm. Lạnh. Tỉnh dậy chẳng thấy thằng Bình đâu. Có tiếng động loạt soạt dưới gầm nhà. Ghé mắt qua kẽ sàn nhìn xuống. Tối mờ mờ. Cái bóng khềnh khành của thằng Bình đang cong lưng nhún nhảy ép chặt cái bóng mũm mĩm của cô gái Lô Láy vào thân cây cột nhà ngay cạnh bộ mông phốp pháp đong đưa của con trâu mộng. Thằng Bình thở hồng hộc. Cô gái rên hứ hự. Nước miếng ứa ra. Họng khô cháy. Thằng Bình nhanh thật. Gớm thật. Hơn một tiếng sau mới thấy tiếng bước chân nhè nhẹ cót két bò lên. Gã nằm im vờ ngáy khò khò. Thằng Bình rón rén chui vào chăn. Người nó lạnh buốt. Sực nức mùi nhựa củ nâu nhuộm quần áo.

Mờ sáng. Tiểu đội trưởng Phúc lay hai thằng dậy. Mặt thằng Bình tỉnh khô. Trèo lên xe Gát. Đã thấy Vĩnh móm, Lợi bột và Hùng ba ba ngồi quanh một cỗ quan tài sắt đặt lún giữa những bao cát. Xe nổ máy gừ gừ lắc lư bò ra khỏi bản Khói. Thằng Bình vênh váo thì thầm. Tao có chuyện mê li lắm. Đã đời. Trưa nay tao sẽ tường thuật tỉ mỉ cho mày nghe. Trả công hai điếu Trường Sơn đấy nhé. Im lặng. Tiểu đội trưởng Phúc nói nhỏ. Cậu nào buồn gủ thì cứ ngủ tiếp. Thoải mái đi. Lần này cho các cậu đi chơi xa. Rất xa. Về tận Quảng Bình. Đất mẹ quê hương. Sướng chưa.

Nhưng ngay chiều hôm đó. Tại chân dốc Con Nai cách biên giới chưa đầy ba ki lô mét. Chiếc Gát lọt vào ổ phục kích của một đại đội lính ác ôn Pôn Pốt thiện chiến chân đất quần đùi áo đen quấn khăn rằn trang bị vũ khí nặng. Một quả cối đã cả cái lỗ trúng đầu xe. Quan tài sắt vỡ toác. Một mảnh cối cắm giữa đỉnh sọ. Hơn một tháng sau nằm trong trạm xá sư đoàn. Tình cờ mới biết trong quan tài giấu toàn tượng vàng chứ không phải là xác tử sĩ.

 

[còn 10 chương]

 

 

-----------

Đã đăng:

Hôm nay đọc Mác Kẹt. Không thể nhớ nổi. Cái gì buồn buồn với cô gái điếm nhỉ. Chính xác. Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi. Tiểu thuyết in hàng triệu bản. Một con đĩ non 15 tuổi và một ông già hơn 80 tuổi... (...)
 
... Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi chọn bãi đậu trên mảnh sân phập phồng ngay dưới cái lỗ rốn nhỏ xíu sâu hoắm. Bãi đáp tuyệt vời (nhưng hơi láo). Dính líu đến tên tuổi một ông kễnh! Văn học giả dối khôn thế. Đồ ranh ma... (...)
 
... Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi vất lăn lóc trên giường. Em vô tình bỏ quên. Quyển sách thoang thoảng mùi nước hoa rẻ tiền không có thương hiệu trộn lẫn một thứ mùi... một thứ mùi riêng biệt... (...)
 
... Trong mơ... đôi khi lại nghe thấy tiếng hú hoang vu từ rừng thẳm vọng về. Không phải tiếng hú thú rừng. Không phải tiếng hú người. Cũng không phải tiếng hú ma quỷ. Có ma quỷ không?... (...)
 
Đêm ngày mai rồi đêm ngày kia, đúng hẹn, ta (Zê) lên mạng đợi chát. Chát với cái con tiều. Em gái sinh viên kiêm gái gọi nghiệp dư cho ăn no thịt thỏ... (...)
 
Gần trưa xe đỗ lại một quán ăn bên đường thiên lý. Cũng loè loẹt cờ đuôi nheo bảng hiệu xanh đỏ tím vàng. Một tấm biển quảng cáo to tướng ngất ngưởng bia chai Con Hổ nhăn nhở ngoác miệng cười... (...)
 
Trong trí nhớ xa xăm vật vờ chuyện cổ tích ấu thơ bản Nà Cốc là vùng rừng núi tâm linh lờ mờ mộng ảo. Hổ già mồm thối hoăng ngang nhiên giữa trưa đập đuôi nằm ngáp dài trên đỉnh dốc. Sông rừng tím ngắt... (...)
 
... Thào Yêng lặn xuống ôm xốc ta rồi nổi lên. Ta chỉ he hé mắt nhìn. Khi hai chân vừa chạm lòng hồ thì vòng hai tay bất ngờ siết chặt lấy vòng bụng của cô gái Thổn Mừ rồi há to mồm đớp ngay lấy cái đầu vú xinh xắn đỏ hồng đang cương lên trong làn nước nóng... (...)
 
... Đêm đó ta thức trắng. Thào Yêng cũng thức trắng. Lửa bếp lập loè soi bóng hai người chập chờn trên vách... (...)
 
... Nhà hàng trương biển hiệu đặc sản núi rừng thịt hươu thịt chồn vênh ngay sườn dốc. Cũng bàn cũng ghế cũng bia cũng rượu cũng quầy bếp lừng lững mù mịt bốc khói chẳng thua kém nơi nào... (...)
 
... Cụt chim rồi mà vẫn cứ thèm zịt. Rất thèm. Lạ thật. Mà lại thèm zịt bậy bạ lung tung mới chết chứ... (...)
 
... Hình như có một dấu hỏi vô hình đang treo lơ lửng trong bóng đêm. Ai hỏi? Hỏi cái gì? Không biết... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021