thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
ONLAI... BALÔ [chương 19]

 

[chương 1] - [2][3] - [4][5][6] - [7] - [8] - [9]
[10][11][12] - [13][14][15][16][17][18]

 

19.

 

Tỉnh dậy.

Một tấm áo chàm đắp trên người. Mùi nước hoa chốn thị thành thoang thoảng trộn lẫn mùi củ nâu núi rừng ngái ngái hoang dại.

Phản rộng. Bốn két bia rỗng xếp chồng cạnh chân cột nhà. Quán nước vắng tanh. Bên ngoài sương bay cuồn cuộn trên những mái ngói vêu vao cũ kỹ đang chầm chậm mờ dần trong chiều rừng u mặc.

Vi Bằng Tươi cười hi hi.

"Hoạ sĩ ngủ nữa đi.”

"Không ngủ nữa. Mọi người đâu cả rồi?”

"Ông chủ quán rủ Kim Chan Sun đi chợ.”

"Chợ có xa không?”

"Cũng xa đấy. Gần mười cây số đấy.”

"Đi chợ làm gì?”

"Chủ quán đòi mua một con chồn về đêm nay mổ thịt uống rượu khoản đãi ba người chúng ta mà.”

"Vui nhỉ.”

"Vui lắm.”

"Đi chợ lâu chưa?”

"Đi lâu rồi mà vẫn chưa thấy về.”

Ngồi dậy nhìn sang quán cơm bên đường đã khép cửa. Gió rừng rì rầm lúc gần lúc xa trong không gian rừng yên ả. Buột miệng vu vơ.

"Sắp tối rồi.”

"Vâng.”

"Đêm nay hai cậu nghỉ ở đâu?”

"Ngủ ở trong cái quán này thôi.”

"Chủ quán cho nghỉ nhờ a?”

"Chủ quán mời tất cả cùng ngủ lại không lấy tiền trọ.”

"Hên rồi.”

"Hên lắm.”

Vi Bằng Tươi rót cho cốc nước đầy. Nước mát lạnh. Uống vào tỉnh người. Móc ví lấy tiền đưa cho cô gái Xí Oẳn.

"Cầm lấy tiền này.”

"Không cần tiền mà.”

"Trả tiến bốn két bia và tiền chợ.”

"Tiền bia trả rồi.”

"Ai trả?”

"Kim Chan Sun trả rồi.”

"Ai lại thế?”

"Mặc kệ. Nó nhiều tiền lắm.”

"Trả tiền chợ?”

"Ông chủ quán khuyến mại a.”

"Hay nhỉ.”

Vi Bằng Tươi cười hi hi.

"Có muốn uống nước nữa không?”

"Đủ rồi.”

"Sáng mai chú lại bắt xe về nhà?”

"Chưa chắc.”

"Tại sao?”

"Đang muốn đi chơi nữa đây.”

"Đi đâu?”

"Chưa biết.”

"Có muồn đi chơi bản Phì Thống với chúng em không?”

Nhảy chồm lên.

"Muốn lắm.”

"Leo núi cả ngày đấy.”

"Leo tốt.”

"Thế thì sáng ngày mai cùng đi với nhau thôi.”

"Kim Chan Sun có đồng ý cho ta đi cùng không?”

"Nó bảo em hãy rủ chú đi cùng đấy mà.”

"Các cậu lên bản Phì Thống có việc gì?”

"Đi làm công tác thôi.”

"Công tác gì?”

"Nhiều công tác lắm.”

"Cho một thí dụ đi.”

"Khảo sát để lập dự án xây dựng bản Phì Thống thành bản du lịch quốc tế mà.”

"Cái bản Phì Thống ấy có cái gì lạ mà định biến nó thành bản du lịch quốc tế?”

"Chẳng có cái gì lạ cả ngoài những ngôi nhà lợp mái tranh đắp tường đất dày hàng mét của người Tha Lẳng. Bà chủ tịch quỹ người Thuỵ Điển cứ xuýt xoa là khắp nơi trên thế giới này không tìm đâu được những ngôi nhà đất kỳ lạ như vậy.”

"Đã có đường cho ô tô chạy lên bản Phì Thống chưa?”

"Chưa có mà.”

"Thế thì làm sao chở khách quốc tế lên bản Phì Thống?”

"Trong dự án có mở một con đường cho ô tô chạy lên tới tận đầu bản.”

"Ai cử các cậu đi làm công tác này?”

"Quỹ quốc tế xoá đói giảm nghèo cho mười nước châu Á nghèo nhất của tổ chức Liên Hợp Quốc mà.”

"Cô Kim Chan Sun cũng làm việc ở cái quỹ này a?”

"Vâng.”

"Kể cho ta nghe một chút về Kim Chan Sun.”

"Ô. Nó là nhân viên chính thức của tổ chức Liên Hợp Quốc đấy. Nó là sếp của em đấy.”

"Là sếp của cậu?”

"Vâng. Vì nó tuyển dụng em đi làm phiên dịch tiếng Tha Lẳng. Nó trực tiếp trả lương cho em.”

"Vi Bằng Tươi biết nói tiếngTha Lẳng a?”

"Biết chứ. Người Tha Lẳng và người Xí Oẳn nói chung hát chung một thứ tiếng mà.”

"Kỳ diệu.”

"Có gì mà kì diệu?”

"Vô cùng kỳ diệu vì ngày mai ta sẽ được theo hai cô nhân viên Liên Hợp Quốc leo lên bản Phì Thống rồi. Ta thích những chuyến đi ngẫu nhiên như thế này lắm.”

Xe máy đỗ xịch ngay cạnh cửa. Còi bóp te te nghịch ngợm. Kim Chan Sun váy chàm khăn đỏ ngồi trước cầm lái. Nếu không nói thì đố ai biết đó là một cô gái người Hàn Quốc. Vẫn nụ cười mơ màng tươi tắn trên môi. Nụ cười không dành cho ai. Chủ quán ngồi sau ôm cái lồng sắt nhốt con chồn to tướng lông lá lù xù mõm nhọn hoắt đang gào rít lăn lộn nhe răng trắng nhởn. Chủ quán cười hơ hơ.

"Chồn đực bốn cân rưỡi. Lâu lắm rồi mới vớ được một con to thế này. Số ông hoạ sĩ đỏ quá.”

"Bao nhiêu tiền?”

"Hơn hai trăm ngàn đấy.”

"Tôi trả tiền.”

"Ta định khuyến mãi nhưng cái cô người Hàn Quốc đây cứ tranh lấy trả tiền rồi. Ta đành chịu. Bây giờ ta cắt tiết con chồn lấy huyết hoà rượu rồi nấu món chồn tái Thượng Hải, món chồn hầm Quảng Tây và làm món gỏi chồn Hồ Nam cho mà ăn. Ngon miệng lắm. Quên sầu luôn.”

Cũng đã dự nhiều tiệc rượu tình cờ. Nhiều lắm. Không nhớ xuể. Và đêm nay lại có thêm một tiệc rượu tình cờ thú vị chắc chắn sẽ không thể nào quên được. Chủ quán là một tay đồ tể kiêm đầu bếp có hạng. Một mình tay dao tay thớt chưa đầy một giờ đồng hồ mâm rượu thịt tú hụ khói hơi ngào ngạt thơm điếc mũi đã bày chễm chệ trên phản. Không uống bia. Chỉ uống rượu pha huyết chồn. Nâng chén. Hỏi vì cớ chi mà ông chủ lại độc thân mở quán ven đường như thế này. Chủ quán bèn hắng giọng. Ta là người Hông Mơ bản Thịn Phứa huyện xa miền Tây giáp biên giới Việt Lào. Hai năm trước cả nhà ta là vợ ta con trai ta con dâu ta con gái ta rủ nhau theo mấy người trong bản sang Lào mua bạch phiến về bán cho người Hoa. Mua bạch phiến về bán được nhiều tiền lắm. Lãi lắm. Chỉ cần thoát một chuyến thôi cũng thừa tiền mua xe máy mua ti vi. Bản Thịn Phứa ta ở bên này con suối Nậm Ca thì nước Lào ở bờ bên kìa con suối Nậm Ca. Xắn quần lội qua suối là sang nước Lào thôi mà. Tại sao ông không đi cùng với vợ con? Ta bị ốm mà. Cũng vì thế mà ta thoát chết. Tại sao thoát chế?. Tại vì vợ con ta bị công an phục kích bắt còng tay ngay khi ôm bốn bánh bạch phiến lội qua suối Nậm Ca trở về. Kể chuyện nữa đi a. Được thôi.

Nhưng mà buồn lắm. Sầu đời lắm. Vợ con ta bị bắt đi tù. Vợ ta con gái ta con dâu của ta mỗi đứa giấu một bánh hê rô in trong váy nên bị tù mười năm. Riêng thằng con trai ta buộc ba bánh hê rô in vào sau lưng thì bị kết án tử hình. Ta ở lại bản Thịn Phứa đêm nào cũng nằm mơ thấy vợ con hiện về gào khóc không cho ta lấy vợ khác rồi lại đòi ta đến thăm nuôi. Ta sợ quá bèn bỏ bản Thịn Phứa chạy xuống tận cái phố ven đường không tên này mở quán sinh nhai kiếm tiền cũng thuận đường bốn tháng một lần mua quà bánh lên trại tù thăm nuôi vợ con ta. Trại tù ở đâu? Ở gần đây thôi mà. Phía sau dãy núi bên kia đường kia kìa. Đi nửa ngày là tới.

Rượu huyết chồn đực uống vào đắng ngắt. Những cơn gió từ trong rừng sâu cũng bắt đầu ù ù thổi cuộn về trong bóng đêm đang uy nghiêm lạnh lùng đổ xuống. Bếp lửa góc nhà réo phì phì. Ánh lửa nhảy múa trên bốn cái mặt người đang ửng dần lên vì men rượu. Uống tới bát rượu thứ ba thì cô gái tộc người Xí Oẳn cứ ngoẹo cổ cười hi hi. Thỉnh thoảng lại vỗ bộp lên cái đầu trọc lóc của ta (Zê). Uống tới bát rượu thứ tư thì chủ quán quăng đũa bốc thịt nhai trêu trạo rồi ngửa mặt nhắm mắt ư ử ê a hát một bài hát buồn bằng tiếng Hông Mơ chỉ mình người hát hiểu. Có điều lạ lùng là uống nhiều mà không hiểu tại sao lại không say. Cô gái người Hàn Quốc chỉ ngồi nhâm nhi rồi bật máy ghi âm thu lại lời ca của ông chủ quán. Còn ta (Zê) thì ngồi lặng im nheo mắt nhìn ra ngoài trời tối đen. Ta (Zê) lấy giấy bút ra và vẽ núi rừng cây cối lăng nhăng. Cô Kim Chan Sun ghé tới bên cạnh xem.

"Kim Chan Sun học tiếng Việt Nam lâu chưa?”

"Học hơn sau năm rôi.”

"Học ở đâu?”

"Học trong nươc ba năm rôi sang Việt Nam học ba năm nưa. Rât thich lam viêc tai Việt Nam nên phai học tiêng Việt Nam.”

"Thảo nào em nói tiếng Việt giỏi thế. Trụi hết cả dấu.”

"Cam ơn.”

"Em đã lên bản Phì Thống mấy lần rồi?”

"Lên năm lân rôi.”

"Lên với Vi Bằng Tươi a?”

"Lên vơi Vi Băng Tươi hai lân. Lên vơi nhưng ngươi khac ba lân.”

"Có làm thêm việc gì nữa không mà lên bản Phì Thống nhiều lần thế?”

Cô gái Hàn Quốc tủm tỉm cười rồi gật đầu

"Con giup ngươi Tha Lăng lam một cai nha nguyện Tin Lanh ơ ban Phi Thông.”

"Nhà nguyện của đạo Tin Lành?”

"Vâng.”

"Người Thà Lẳng ở bản Phi thống đi đạo Tin Lành?”

"Vâng.”

"Có đông không?”

"Đông lăm. Đông gân hêt ca dân trong ban. Người Tha Lăng theo đạo Tin Lanh ở Phi Thông đã co một Hội Thanh vưa được chinh phu công nhân rôi.”

Có tiếng mang giác rất to ở ngay cuối phố. Gió thì thào. Ngọn lửa trong bếp bập bùng. Vi Bằng Tươi đã dựa đầu vào cột nhà ngủ ngon lành. Chủ quán cũng đã lăn quay ra cạnh bếp lửa áo trùm kín đầu ngáy khò khò. Ta không buồn ngủ. Lạ thế. Nhồi thuốc vào tẩu. Cô gái Hàn Quốc châm lửa cho ta rồi cô cũng móc trong túi ra bao Marlboro và lấy một điếu. Đến lượt ta châm lửa cho cô gái. Và rồi cả hai cùng ngồi im lặng vừa hút thuốc vừa ngắm nhìn ngọn lửa đang nhảy múa trong bếp. Rồi Kim Chan Sun hát khe khẽ một bài thánh ca giọng ngọng nghịu líu lo và vẫn mất trụi tất cả các dấu.

Thập tư xưa sưng sưng cao đưng trên đinh nui xa như tiêu biêu cho muôn sâu khô đau.

Long toi yêu thập gia xưa nơi Chua vinh diệu chi cao thay nhân thê hư hoại chêt cach đau thương.

Long tôi say mê bong dang thập tư xưa vui long dâu phục hiên ca cuộc đơi.

Long toi quyên luyên mai vơi thanh gia Chua se biên nên mao vinh diệu cho đoi toi.

Đêm mù mịt. U ám. Nặng trĩu. Cái gì nặng trĩu? Không khí để thở hay cảm giác về một cái gì đó mơ hồ không thể biết đang sùm sụp úp trên đầu trên cổ.

Nhưng cái đó nặng trĩu.

Và gió lạnh mù loà từ phương Bắc rù rù thổi về.

Sương hay là mưa? Cũng không biết nữa.

Mờ mịt bay lượn đầy trời đêm tối đen những sợi nước nhỏ xíu mỏng tanh buốt giá. Cây rừng ướt sũng. Đất rừng nhão nhoét. Rừng đêm u mặc.

Nửa đêm về sáng ta (Zê) choàng dậy. Bụng dưới căng cứng. Mót đái quá. Bếp lửa lim dim. Mấy góc nhà tối đen văng ra những tiếng ngáy rừ rừ. Miệng đắng ngắt. Lần mò ra phía sau nhà. Mấy cây trám cổ thụ đen sì cuộn lá rào rào. Mưa lất phất rắc vào mặt vào cổ. Vạch quần đái vọt cần câu từ trên hè vào gốc trám già. Rùng mình. Ối giời đất ơi cây rừng bò vào chồm chỗm bá vai nhau ngay giữa sân. Chạy đi đâu rách việc. Lớ vớ giẫm phải con rắn thì khốn. Trời tối đen thế này tìm đâu ra nhà xí. Mà có lẽ lão chủ quán cũng không thèm làm nhà xí. Ở một thân một mình nơi này thì bạ đâu ỉa đái mà chẳng được. Bước ra khỏi nhà là đặt chân vào bìa rừng rồi. Nhà xí. Vẽ. Zê cong người nghiến răng đái thoả thuê.

Bỗng nhiên có tiếng cười hi hi. Đai bay. Hoa si đai ây. Vi Bằng Tươi. Không phải. Kim Chan Sun. Quốc tế. Mặc kệ. Ta (Zê) vẫn cứ đái. Dừng lại thế nào được.

Rồi ta (Zê) quay lại. Cô gái Hàn Quốc ngồi co ro ép bụng trên bậc cửa. Mảnh chăn Thổ Cẩm vắt qua vai. Bóng đêm lờ mờ không cho nhìn rõ mặt cô gái.

Ta nhún vai, thản nhiên:

"Em muốn đi vệ sinh có phải không.”

Cô gái Hàn Quốc lúc lắc đầu:

"Đi vê sinh là đi đau.”

"Toa lét?”

"Ô khê. Đung roi.”

Ta (Zê) xoè hai tay ra.

"Không có toa lét. Em muốn đi đái hay đi ỉa?”

"Đi đai thoi ma.”

"Vậy thì chạy ra ngồi sau gốc cây trám già ở góc sân kia ngồi xuống và tất nhiên... tốc váy lên.”

Cô gái Hàn Quốc nhìn ta (Zê) rồi lại nhìn gốc cây trám già. Ta (Zê) gật đầu muốn sái cổ.

"Cứ đái đi. Hoạ sĩ canh gác cho mà.”

Kim Chan Sun mủm mỉm cười rón rén đi ra sau cây trám già. Ta (Zê) đợi. Bỗng nhiên cô gái Hàn Quốc kêu thét một tiếng như bị hổ vồ. Ta lao bổ tới. Một con thú bốn chân to tướng đen sì quất đuôi lao vụt qua sân ném lại luồng gió thối khắm. Chó rừng. Chồn hôi. Hay là một con báo đen đang ngồi rình mồi. Kim Chan Sun ôm choàng lấy cổ ta. Xỉu luôn.

Ta (Zê) đành bế cô gái lên. Cặp vú to mẩy và mềm của nàng áp sát ngực ta (Zê). Tóc nàng xoà trên vai ta (Zê). Loạng choạng bước vào trong nhà. Đặt nàng xuống một góc nhà. Bếp lửa vẫn lim dim. Mùi bia rượu. Mùi khói. Mùi cây nứa còn tươi. Và nhất là mùi hơi người. Nàng vẫn nằm im. Ta nhẹ nhàng sờ soạng tìm mảnh áo gối đầu cho nàng. Vô tình (ta thề là vô tình) bàn tay ta (Zê) dừng lại êm ru nhẹ nhàng giữa háng nàng. Cô gái Hàn Quốc vẫn nằm im. Nhưng ta biết chắc rằng nàng không còn ngất nữa. Ngất thì không thể thở hổn hển như thế. Quái quỷ. Ta (Zê) tắc thở.

Rồi không còn biết tại sao ta (Zê) lại nằm xuống và dịu dàng ôm lấy tấm thân thiếu nữ mềm mại thuộc một giống người lạ hoắc xa vời ấy. Bàn tay ta (Zê) lướt nhẹ trên hông nàng rồi chầm chậm lật váy nàng. Ta (Zê) thấy háng nàng ưỡn lên âm thầm hưởng ứng hành động dâm đãng trắng trợn của ta (Zê). Và thế là môi ta vội gắn lấy môi nàng và thân thể ta (Zê) phủ lên thân thể nàng giống hệt như một con rắn mai gầm vắt tấm thân trơn nhẫy quắp chặt lấy tấm lung mềm oặt của một ả mèo hoang đang đòi động đực.

 

*

 

Mờ sáng. Gió lạnh. Và ta (Zê) gai người chợt tỉnh giấc.

Bếp lửa giữa nhà đã tắt ngấm.

Chưa ai thức dậy.

Ta (Zê) bò chầm chậm ra khỏi nhà. Không giống một con chó mà y như một thằng ăn cắp. Ta (Zê) thật xấu hổ. Cuộc làm tình ăn trộm hèn hạ đêm qua như một giấc mộng thủ dâm đê tiện hư ảo mà lại có thật.

Ta (Zê) không còn bụng dạ nào mà háo hức ba lô trên vai ba lô bụi rừng xanh một cái bản Phì Thống nào đó. Bai bai nhà nguyện hội thánh Tin Lành. Bai bai làng du lịch Phì Thống xanh đỏ trong giấy tờ nhăm nhe moi tiền mấy ông tây bà đầm tóc vàng mũi lõ

Chuồn thôi.

Có một ai đó thì thầm vấo tai ta (Zê) như vậy.

Phố rừng không tên buổi sớm tinh mơ nhếch mép giễu cợt tặng ta (Zê) một nụ cười phun đầy nước dãi sương rừng cay ngái và cũng không quên sai khiến gió rừng phóng một cú đá song phi thật lực vào giữa mông đít của ta (Zê).

Cắm đầu cắm cổ chạy một mạch tới đầu dốc mới dám ngoảnh đầu nhìn lại.

Ta (Zê) nhìn.

Con chó lài (chó Mèo) của lão chủ quán tai nhọn hoắt, đen sì, đang ngồi dụi đít xuống đường nghển cổ khinh bỉ nhìn theo.

Chiệc.

Chó chết.

 

[còn 4 chương]

 

 

-----------

Đã đăng:

Hôm nay đọc Mác Kẹt. Không thể nhớ nổi. Cái gì buồn buồn với cô gái điếm nhỉ. Chính xác. Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi. Tiểu thuyết in hàng triệu bản. Một con đĩ non 15 tuổi và một ông già hơn 80 tuổi... (...)
 
... Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi chọn bãi đậu trên mảnh sân phập phồng ngay dưới cái lỗ rốn nhỏ xíu sâu hoắm. Bãi đáp tuyệt vời (nhưng hơi láo). Dính líu đến tên tuổi một ông kễnh! Văn học giả dối khôn thế. Đồ ranh ma... (...)
 
... Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi vất lăn lóc trên giường. Em vô tình bỏ quên. Quyển sách thoang thoảng mùi nước hoa rẻ tiền không có thương hiệu trộn lẫn một thứ mùi... một thứ mùi riêng biệt... (...)
 
... Trong mơ... đôi khi lại nghe thấy tiếng hú hoang vu từ rừng thẳm vọng về. Không phải tiếng hú thú rừng. Không phải tiếng hú người. Cũng không phải tiếng hú ma quỷ. Có ma quỷ không?... (...)
 
Đêm ngày mai rồi đêm ngày kia, đúng hẹn, ta (Zê) lên mạng đợi chát. Chát với cái con tiều. Em gái sinh viên kiêm gái gọi nghiệp dư cho ăn no thịt thỏ... (...)
 
Gần trưa xe đỗ lại một quán ăn bên đường thiên lý. Cũng loè loẹt cờ đuôi nheo bảng hiệu xanh đỏ tím vàng. Một tấm biển quảng cáo to tướng ngất ngưởng bia chai Con Hổ nhăn nhở ngoác miệng cười... (...)
 
Trong trí nhớ xa xăm vật vờ chuyện cổ tích ấu thơ bản Nà Cốc là vùng rừng núi tâm linh lờ mờ mộng ảo. Hổ già mồm thối hoăng ngang nhiên giữa trưa đập đuôi nằm ngáp dài trên đỉnh dốc. Sông rừng tím ngắt... (...)
 
... Thào Yêng lặn xuống ôm xốc ta rồi nổi lên. Ta chỉ he hé mắt nhìn. Khi hai chân vừa chạm lòng hồ thì vòng hai tay bất ngờ siết chặt lấy vòng bụng của cô gái Thổn Mừ rồi há to mồm đớp ngay lấy cái đầu vú xinh xắn đỏ hồng đang cương lên trong làn nước nóng... (...)
 
... Đêm đó ta thức trắng. Thào Yêng cũng thức trắng. Lửa bếp lập loè soi bóng hai người chập chờn trên vách... (...)
 
... Nhà hàng trương biển hiệu đặc sản núi rừng thịt hươu thịt chồn vênh ngay sườn dốc. Cũng bàn cũng ghế cũng bia cũng rượu cũng quầy bếp lừng lững mù mịt bốc khói chẳng thua kém nơi nào... (...)
 
... Cụt chim rồi mà vẫn cứ thèm zịt. Rất thèm. Lạ thật. Mà lại thèm zịt bậy bạ lung tung mới chết chứ... (...)
 
... Hình như có một dấu hỏi vô hình đang treo lơ lửng trong bóng đêm. Ai hỏi? Hỏi cái gì? Không biết... (...)
 
... Nằm trong hang nhìn xuống phía Đông Nam. Không xa chân dốc. Một bản nhỏ người Xán Chỉ hơn chục nóc nhà suốt ngày ẩn hiện trong sương khói bảng lảng. Xa hơn là một biển mây mù mịt che phủ dãy Trường Sơn. Và xa hơn nữa là biển Đông... (...)
 
... Có ai cứ ném sỏi cốc cốc vào sọ ta. Nhói buốt. Một con lợn rừng gầy xác ve lông lá nhọn hoắt, dựng đứng, há mõm đỏ lòm nhe nanh xông thẳng về phía ta. Rồi nghe tiếng hú thê thảm nghẹn ngào từ rừng hoang vọng về... (...)
 
... Sợ cái gì? Không biết. Chỉ biết là sợ thôi. Nỗi sợ vô hình. Bao nhiêu năm nay nó thường trực từng phút từng ngày tháng này qua tháng khác năm này qua năm khác đeo bám nhằng nhẵng sát sạt từng bước chân khi đứng khi ngồi khi uống khi ăn và cả trong những giấc ngủ mộng mị mê sảng. Nỗi sợ như con bạch tuộc ghê gớm nhớt nhát nhầy nhụa chui vào sọ lặng lẽ vươn vòi hút dần óc... (...)
 
... Lên đồng. Mọi người nhảy vọt vào đống lửa cháy đùng đùng thì ta cũng nhảy vọt vào đống lửa cháy đùng đùng. Mọi người hét rống lên thì ta cũng hét rống lên. Mọi người nốc rượu ồng ộc thì ta cũng nốc rượu ồng ộc... (...)
 
... Ta (Zê) nằm thẳng cẳng trên sàn. Đỉnh đầu giật nhói nhói. E mé mày cái vết thương giữa đỉnh sọ. Có cơn điên bê bết bùn bẩn nhầy nhụa đang ngọ nguậy đâu đó trong căn phòng mờ tối săn lùng ta... (...)
 
... Chủ quán đâu. Mang một két bia ra đây. Uống hết. Chủ quán nhảy cẫng lên cười tít mắt. Ta khuyến mại một đĩa lạc đây này. Ăn lạc đi. Uống thêm thật nhiều bia nữa đi. Uống hết cả két bia đi... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021