thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH [kỳ 15] — phần III: Gặp lại

 

 

Lê Thị Thấm Vân, nhà văn / nhà thơ, đang sống và làm việc tại Hoa Kỳ, đã xuất bản một tập truyện ngắn, một tập tiểu luận, một tập thơ, và bốn cuốn tiểu thuyết.
 
BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH là cuốn tiểu thuyết thứ tư của Lê Thị Thấm Vân, do nhà xuất bản Anh Thư ấn hành năm 2005.
 
Dưới đây là ấn bản điện tử (có bổ khuyết) được phổ biến lần đầu tiên trên Tiền Vệ (tháng 6/2008).

 

__________

 

 

BÓNG GÃY CỦA THẦN TÍCH

 

Đã đăng: [kỳ 1][kỳ 2][kỳ 3][kỳ 4][kỳ 5] - [kỳ 6] - [kỳ 7]

 

phần ba

 

 

gặp lại

 

Mỗi sáng Bí Vàng được đánh thức bởi tiếng sủa của con cún, tiếp đến là cái liếm mặt. Tiếng sủa là đồng hồ báo thức, cái liếm mặt là nụ hôn. Cả hai động tác có khả năng làm sảng khoái tâm thân/thế Bí Vàng ở phút giây đầu ngày. Khi Bí Vàng mở mắt, con cún biến mất, để lại dải mặt trời thắt bởi ngàn sợi kim tuyến óng ánh muôn màu sắc.

Xế trưa, trời nắng loá, một người đàn bà đội nón, tay che mặt lững thững bước vào nhà cô nhi, kề miệng vào tai Bí Vàng nói nhỏ rằng bà bị ung thư tử cung, ước nguyện có ai giúp bà nhìn xem âm hộ của mình một lần trước khi nhắm mắt. Rồi bà nhìn sang m chép miệng, thở hắt, “Con đường từ cổng dẫn vào trong này sao thăm thẳm tựa như sống sót.” Bí Xanh nghe, chợt liên tưởng đến những siêu xa lộ ở Mỹ luôn mắc dính vào nhau. Bà trên 50, chưa già nhưng cũng không còn trẻ, dáng vẻ vừa thương vừa tội, vừa khờ vừa khôn, vừa hồn nhiên vừa lão luyện. Bí Vàng nắm tay bà dẫn vào phòng, m lau sạch cửa mình bà bằng nước ấm và xà phòng thơm. Công việc trong quá khứ bà đã từng tự làm cho mình để phục vụ biết bao khách hàng. Bí Xanh đứng cầm tấm gương cho bà ngắm ngó. Bí Vàng tả tỉ mỉ từng chi tiết như đọc bài thơ dài. Âm đạo là cái hầm, nuốt trọn. Là cái hang, hun hút dài. Là cái động, vọng vang... Bà nằm ngó âm hộ mình qua tấm gương, không tỏ vẻ e thẹn, yêu thích, ngạc nhiên hay sợ hãi. Có lúc bà thở dốc, trán rịn mồ hôi. Bà đút ngón tay sần khô tìm kiếm (vật) gì ở bên trong. N giúp bà banh rộng hai chân. Cái h(á)ang nằm ngay giữa trung tâm thân thể: u tối, heo hút, lạnh lẽo. Lâu lắm rồi, không dấu vết người. Âm đạo, nơi giúp bà kết tụ, cho ra đời đứa con, qua ngả đớn đau: Tình Mẫu Tử. Cho bà biết thế nào là yêu thương khi giao hợp với chồng: Nghĩa Phu Thê. Phải băng bó mỗi tháng khi có kinh suốt mấy chục năm trời: Yêu Bản Thân. Thời con gái, khi chưa ai sờ mó, ôi! nó thơm tho đẹp đẽ làm sao! Rồi cũng nhờ nó, một thời nuôi sống bà. Biết bao đàn ông lăn xả vào tìm kiếm sự ấp ủ, hoan lạc, sung sướng, thoả thuê. Nó có khả năng biết(n) người đàn ông chạm vào là/thành đạo tặc hay đạo hạnh. Rồi giờ đây, vì nó, bà phải lìa xa cuộc đời này. Cánh cửa tử/sinh eo xèo như mảnh lụa nhàu nát một cách cố ý, mà một thời nó căng phồng như miếng thạch tươi. Ôi! đoá hoa héo rũ bởi thời gian. Làm thế nào để vẻ đẹp tàn tạ không thua kém vẻ đẹp thắm tươi? Từng thớ thịt xếp lớp, mềm lả, yêu kiều. Hình tượng con sò, hến, hàu tươi mát thơm ngon. Bà đưa ngón tay lên mũi, ngửi mùi của mình. Bà đút ngón tay vào miệng, rà trên lưỡi, nếm vị của mình. Bốn người đang hiện diện hoàn toàn biến mất trong tầm mắt bà. Bà đã xa lạ với nó suốt dọc kiếp nhân sinh, dù nó ngự trị trên thân thể bà từ ngày lọt lòng mẹ. Lúc thì bé như hạt đậu xanh, lúc thì căng phồng như quả cà chua chín, giờ thì tóp teo như ruột cau héo. Nhúm lông úng úa níu kéo lòng thuỷ chung, mà một thuở là khu rừng rậm rạp, rồi đây (sẽ) là nấm mồ hoang. Bao năm qua, bà chỉ sờ nó khi cần rửa sạch. Ða phần bà để bàn tay đàn ông hoang lạ, điếm đàng bỏ tiền ra rờ rẫm, thọc mó, thăm dò nông hay sâu, to hay nhỏ, xấu hay đẹp, mùi vị màu sắc ra sao. Giờ đây, bà đang tìm lại được, nhưng nó đã héo khô, ủ rũ, u buồn. Ðường nó đi, bình thường như cái hẻm chật chội, nhưng khi cần, nó nở rộng như xa lộ để đưa toàn thân đứa con ra với đời. The vagina is a metaphor for self-love. Một lúc sau, như cây được tưới nước, xác chết được hồi sinh, sức sống trong bà bỗng trổi dậy mãnh liệ . Ồ, chỗ đó, dưới đó, cái đó, ở đó, nó đó, là đó, nơi đó, đó đó, là nó, ôi nó... cực đau cực sướng... Bà nói một tràng, rồi bật cười to. Cái Ðó ngầm chỉ cửa mình thân thương của bà. Là đền thờ đền thánh. Là miếu là am. Là sự đời. Là con sò là cái ao cái giếng. Là đoá hoa dại. Là lá sen lá đa lá diêu bông. Là phần dưới, chỗ kín. Là âm hộ/đạo, là tử cung. Là cái lồn. Là đồ là đách là hột le mồng đóc lưỡi chim. Là hạt thịt, hột thị. Là bươm bướm hĩm húm cánh quạt. Nó chẳng cần tô son đánh phấn, diện áo mặc quần, đeo trang sức. Lông phủ kín như cỏ mọc quanh nhà, rong rêu bám quanh hòn non bộ, khung bọc quanh tấm tranh. Sắc đỏ, tím, lam, hồng, xanh, nâu nhạt... biến đổi không ngừng. Lớp xếp lớp, giáp ranh giới trời đêm, giáp đường ranh tội lỗi, giáp ranh giới niết bàn. Mép môi lúc khít lúc hở lúc liền nhau, thể hiện sự liên tục, sướng được nhiều lần. Nó phủ nhận chia cắt. Không cần phô trương, không cần chứng tỏ, không cần khẳng định. Không muốn bị khống chế. Không đi chiếm đoạt hay doạ nạt bất kì ai. Là bên trong giữ kín ẩn nấp bí mật. Giờ thì bà muốn lộn trong ra ngoài, ít nhất một lần, trước khi từ biệt trần gian. Lời diễn lời bình lời tả lời kể lể từ miệng Bí Vàng qua tai người đàn bà lúc này như khóc/cười/ước vọng/cầu kinh. Giọt nước mắt lăn chảy khó lòng định đoạt nỗi khổ đau hay niềm hạnh phúc. It is magical, filled with mystery & wonder. Nước mắt trộn mồ hôi, mặn chát. Nước cửa mình và máu cũng mặn chát. Vị mặn chát lao tâm, lao lực kiếp nhân sinh. Mạch nước không hề cạn. Kiềng ba chân đặt ba góc, triangular, trái tim, chiếc nón bài thơ. Bụng Bí Xanh quặn thắt, chỗ kín đóng/mở mở/đóng cũng như mắt, môi Bí Vàng đang mím/hở hở/mím. Thân thể Bí Vàng bỗng toát ra mùi rạ cháy tóc cháy lông cháy. Âm hộ m là mặt trời chói lọi tạt giạt bóng đêm. Mắt Bí Xanh phát tia rực sáng. N thấy cả khối người anh đang ngập ngút trong đó. Người đàn bà bỗng nhắm mắt, nói một tràng trong cơn mê sảng, “Bí Xanh có cái bớt đỏ trên mông trái, hình chiếc thuyền úp. Bí Vàng có cái bớt đỏ trên mông phải, hình nửa vầng trăng. Ngày trước trong sân nhà cô nhi này có cái ao nước trong vắt... Người đàn bà chột mắt có trái tim vĩ đại. Xác thân con cún ghẻ đã rã làm phân bón cho giàn bí mãi mãi xanh tươi mà nay mai... cũng sẽ bị thiêu rụi bởi sức nóng mặt trời… mấy đứa phải bảo trọng... rán giữ gìn thân tâm... Tất cả đều vô thường vô thường vô...”

Trời bên ngoài nắng vẫn loá.

Tờ mờ sáng. Tiếng gà gáy nhà bên cạnh vọng sang. Cục cúc cu Cục cú cu Cục cú cu... Tiếng gáy loạn xạ, vô trật tự. Một con bắt đầu, tiếp theo là cả đàn, như cơn ho, cái ngáp truyền nhiễm. N trở mình, vòng tay qua bụng Bí Xanh, hơi thở nóng và cánh tay nóng, cặc N cũng nóng, cứng ngắc dụi cà vòi vĩnh trên mông Bí Xanh. Bí Xanh xoay người, một chút mệt mỏi thả trôi theo tiếng gà gáy. Trời bắt đầu sáng. Trời xanh khác màu lá xanh. N nửa thức nửa tỉnh, ừ ư ử phát ra từ cuống họng. Bí Xanh chụm môi thổi luồng hơi vào tai N. Sống lưng Bí Xanh nhức mỏi. N đưa tay xoa bóp bầu vú Bí Xanh, rồi chậm rãi vuốt dọc xuống phía dưới. Bàn tay N từ tốn như vỗ về, nâng niu làm Bí Xanh hết sức dễ chịu. Ngón tay N thọc nhẹ vào cửa mình Bí Xanh. Cảm giác đê mê dị kỳ kèm theo cơn mệt mỏi lan toả toàn thân. Bí Xanh thả mặc cố ý. N chủ động lần mò trong sự biết rõ ngọn nguồn. Cơ thể Bí Xanh như đất-trời đang giao mùa. N rút ngón tay, xoa xoa quanh rốn Bí Xanh. Nước ấm từ cửa mình Bí Xanh men theo ngón tay. “Cưng có kinh,” N nói. Bí Xanh nhổm người dậy. “Nằm yên đấy,” N nói, tuột quần lót Bí Xanh, vục mặt. Lưỡi N đầu ngày nhám khô, thấm hết máu trong người Bí Xanh. Ðê mê lẫn mỏi mệt.

...........

Hàng loạt hàng rào nhổ khỏi mặt đất, nhấp nhô bay. Tiếng rên siết của Bí Xanh vút lên níu kéo, bám bìa biên giới. Khi N ngẩng mặt, mặt N chan hoà máu. Tiếng gà vẫn gáy ran. “Nước mắt em cũng mặn như máu em. Tự do sống, và thái độ sống quan trọng hơn nơi chốn sống, cưng ạ,” N vừa nói vừa rà lưỡi anh trên lưỡi Bí Xanh.

...........

Hàng loạt hàng rào bỗng biến thành hàng loạt cánh chim đại bàng, chao đảo vẫy gọi trên trời cao, rất đỗi mơ hồ nhưng vô cùng trìu mến.

Trước khi Bí Xanh rời khỏi nơi đây, để trở về ____. Mục đích chuyến đi là để từ giã mối tình. Giờ trở về, bắt đầu mối tình khác. Trên chuyến du hành, mang theo mùi vị kinh nguyệt của mình rửa sạch quá khứ. Quá khứ như tấm kiếng chiếu hậu, dùng để chạy vào-thời-sắp-tới. Ôi! nó như dưa cải muối/blue cheese, cứ ợ vào lúc ta ít ngờ tới nhất. Những ngày nơi đây, chập chờn với những giấc mơ ngắn ngủi nhưng tuyệt nhiên không vụn vặt. Bình minh đỏ rực và hoàng hôn cũng đỏ rực. N là người đang hiện diện đậm đặc trong từng hơi thở Bí Xanh. Ðêm khuya khoắt, sáng bảnh mắt, trưa nắng nung đỉnh đầu. N bảo thích thú những cơn giận bất thường của Bí Xanh bùng lên bởi cái tính suy đồi sót lại của N. Ðiểm này Bí Xanh thấy N quá tự tin và có phần nông nổi. Liệu ta có thể đam mê suy nghĩ và đàn ông cùng lúc? Mỗi khi làm tình với N, Bí Xanh phải nhờ vào phấn khích của mùi gió, mùi lá cây, mùi tinh khí, và cả tiếng sóng biển lẫn ống xương khô va chạm kêu lốp cốp. Bí Vàng đang ngồi phụ m nhổ sạch từng sợi lông gà bằng nhíp, do lòng kiên nhẫn, như tự nhắc nhở câu chuyện cổ tích lựa đậu: đậu đỏ, đậu xanh, đậu vàng, đậu đen, đậu trắng. Bí Xanh hít sâu mùi hoa khế vò nát, rãi đầy trên da bụng nõn nà. Tiếng cười của Bí Vàng làm thót tim bầy chuồn chuồn đang vô tình bay ngang ngoài ngõ. Ôi, mong rằng tất cả không nhầm lẫn như những con bài mà người chơi chẳng mong đợi bốc lên.

Ðám bụi bay mù mịt khoảng sân trước, xoắn từng vòng trong không gian. Tiếng tru thét lẫn tiếng reo hò. Âm thanh và đám bụi thốc khiến Bí Xanh & Bí Vàng rời ngay khỏi phản, chạy ù ra, gạt đám trẻ lố nhố chẳng khác đàn bướm tán loạn trong cơn mưa rào. Ðứa che mắt đứa vỗ tay đứa há hốc mồm đứa nhe răng cười. Hai con chó dính lẹo. Con vàng con đen đang cố tách mình ra bằng cách chạy hai ngả, nhưng Không Thể được. Sợ hãi lẫn đớn đau toát ra từ con mắt lạc thần. Càng cố tách càng dính chặt bởi khúc thịt tướm máu. Bí Vàng xua bọn trẻ con vào trong nhà. Bí Xanh lùa hai con chó vàng đen vào góc sân, kéo tấm gỗ chận lại cho chúng dễ thở và đỡ sợ. “Không sao, không sao đâu hai đứa mày ơi!” Bí Xanh nói khẽ, cố dìm cơn hoảng sợ cùng cơn đau. m đi chợ và N vừa ra ngoài ngõ. Hai con chó vàng đen đứng run rẩy ở góc sân vắng lặng trời trưa.

______

Bí Xanh & Bí Vàng gặp nhau ở giữa sân, nắm chặt tay nhau đi về phía góc sân, nơi hai con chó biến mất tự bao giờ, để lại mớ lông vàng đen tuyệt đẹp. Khi Bí Vàng cầm lên, luồng gió mạnh từ đâu thổi tới, mớ lông bốc lên như làn khói, nhẩn nha bay, loãng, dần tan trong không gian.

m nói người nào được đẻ ra trên máy bay thì được đi máy bay miễn phí suốt đời, được đẻ ra trong trường học thì được đi học suốt đời, được đẻ ra trong chùa thì đầu phải cạo trọc đi tu, được đẻ ra trong nhà thương thì suốt đời bệnh hoạn. N nói thế mẹ không đẻ anh trên đường chạy loạn sao giờ này vẫn cứ lông bông, chẳng biết thuộc về đâu, về ai, rồi cười to. Lần đầu N đến Việt Nam, mũi cứ bị ám mùi con gì bị chết sình trong nhà. Ra đường, bị ám mùi con gì cháy khét, riết về sau anh quen dần, như nóng nắng ồn ào bụi bặm. Những đứa trẻ thờ ơ di động ngoài kia, bố mẹ chúng đang ở nơi đâu? Sao chúng lại vật vờ như thể để tang người chưa chết. Nhịp tim chúng đập những điệu không bợn chút xấu hổ. Việt Nam bị bố của N để lại tâm lý thuộc địa, bơm vào đầu những đứa bé còi cụt rằng triết lý ông nội m chẳng ra gì, tây phương mới là văn minh, là tâm điểm. Bố Bí Vàng & Bí Xanh tuyệt đối tin rằng tiền bạc là sức mạnh, là quyền lực, là tất cả. Cứ thế, cái sau phủ nhận cái trước. Việt Nam là mảnh đất dành cho bất cứ thằng con trai nào muốn thực tập làm bố. Những ông bố bất lực, hèn nhát, vô trách nhiệm. Bí Xanh-m-Bí Vàng-N là chứng tích của những thằng bố xâm lăng, cưỡng chiếm. Cô nhi viện ra đời, hiện hữu, tồn tại cũng do một phần người mẹ tính tình nhẹ dạ, yếu đuối, và mau quên. Nga Sô xuất khẩu được ông Marx, thứ tín ngưỡng ngu dân, dành cho kẻ cận kề hấp hối mà vẫn hả họng thều thào... đấu tranh, đấu tranh, và đấu tranh. Ôi! những giáo điều rập khuôn, định hình số mệnh theo cách riêng của từng nguồn cơn lịch sử.

Quê hương, nguồn cội từng là nỗi ám ảnh. Căn cước tính chẳng cần hoá giải, vẫn tồn tại. Bản sắc lai ghép. Hybrid. Trong & ngoài, thuộc cả hai, giúp ta thấu rõ nhiều góc cạnh, sống đời phong phú. Nắm bàn tay này trong bàn tay kia, biết cả hai đều là của mình, dù riêng rẽ, độc lập. Bí Xanh về lại đây do nhu cầu tự thân, chẳng vì nhiệm vụ. Hơi thở dồn dập hay đứt quãng, rào rạt sống hay khắc khoải chết thì rồi cũng một ngày nào chấm dứt. Tự do và chung thuỷ khó lòng đi đôi. Bí Xanh ngồi nhìn sâu suốt khoảng sân, vách tường, mái nhà, chân ghế, cán chổi, giàn bí, thân ổi, hàng hiên, cột nhà, chùm trứng cá, đống gạch xếp gọn, đất trộn đá... Tất cả chứng kiến bao điều bí mật đã/đang xảy ra. Chiến tranh nơi đây đã kết thúc, nhưng ngoài kia, thế giới đang trong khởi đầu cuộc chiến (mới) khác. Bí Xanh bị nhuốm sự im ắng, lặng lẽ của Bí Vàng. Một phần đời khúc khuỷu, gãy đổ không nắm rõ, không thể lý giải. Tâm hồn Bí Vàng đang là ngày hay đêm? N tìm cách an ủi Bí Xanh, “Im lặng cũng là một cách đối thoại, em ạ!” Thân cây được uốn nắn bởi gió biển. Tiếng nói mang âm hưởng của từng con sóng vỗ vập. Bí Xanh thấy mình như mảnh thiên thạch đang rơi trong sa mạc bạt ngàn gió.

Ruồi đậu kín hàng dâm bụt và trên đầu ngón chân Bí Vàng, tựa thói quen thân thuộc bâu chặt. Chiếc võng đong đưa, đám ruồi đong đưa, những ngón chân Bí Vàng đong đưa, ý tưởng chiếm đoạt định hình như rễ cây trong đầu N đong đưa, thèm muốn được yên bình trong tâm Bí Xanh đong đưa. Hoa dâm bụt trước sân sáng nay đồng loạt nở rộ. m với nụ cười thường trực trên khuôn mặt thách thức cố định. Ma lực gì đã tạo nên Bí Vàng để cả ba xoay quanh như mấy con múa rối? Chứng tỏ, phơi bày, giành giật, run rủi đường bay mũi tên tẩm độc. Ánh chớp trong đêm đen đủ cho mọi người thấy được cảnh vật hiện hữu bao quanh trong giây lát. Hàng trứng cá trơ cành chẳng khác ngàn cánh tay xác chết khô vói lên từ lòng đất. Cây ổi đồng trinh tự động di chuyển đến tinh cầu khác để được yên nghỉ. Bí Xanh nghe âm vang dội sâu bên trong cửa mình nỗi tê dại cuồng nhiệt. Ðiều gì tỏ lộ giữa trưa trời nắng chang chang, không làn gió? Những thân xác úp chồng lên nhau, mò mẫm tìm nhau, vỗ về trong nhau, ân cần lẫn nhau. Oh! children of dust.

 

[còn tiếp nhiều kỳ]

 

 

Đã đăng:

... Võ Thị Gái bận quần lãnh đen, áo màu hoa bí nụ, bước dần vào lòng đại dương, nơi nước đang tuôn vào vĩnh cửu. Mùi đất để lại sau lưng, tay thõng với những móng hồng non. Nước bắt đầu ngập ngón chân, rồi trọn bàn chân, rồi qua cổ chân. Nước biển len dần vào cửa mình, bụng, lỗ rốn, ngực, rồi cổ rồi cằm rồi miệng rồi mũi và rồi là mái tóc đen loà xoà, vết tích cuối cùng... (...)
 
... Bí Xanh khóc cùng bè với bọn dế nhủi tinh nghịch, với mụ ộp oạp già hơn trăm tuổi. Bí Xanh ngó vòm trời, từng chùm sao thi nhau phóng dao tua tủa, quên cả thở. Bí Xanh nghe tiếng ngáy, hắt xì, ngáp, và nấc cụt của bầy côn trùng hấp hối. Con cún ghẻ từ đâu xuất hiện mơn trớn dỗ dành Bí Xanh: ngủ đi ngủ đi ngủ đi mày nhé... Cây ổi đồng trinh say mê khiêu vũ một mình trong bóng đêm, quanh chỗ Bí Xanh nằm, toả mùi thơm dị kì... (...)
 
... “Thức ăn ai cho?” Bí Xanh hỏi. “Mỹ.” Bọn trẻ đồng thanh trả lời. “Tiếng nói ai cho?” “Tây.” “Học hỏi từ ai?” “Tàu.” “Sức mạnh dựa vào ai?” “Nga.” “Muốn bắt chước ai?” “Nhật.” “Dân tộc nào đã bị ta diệt?” “Chiêm Thành.” “Thế ta là ai?” Bọn trẻ con ngơ ngác nhìn nhau, rồi phá ra cười nắc nẻ... (...)
 
... Trong người Bí Xanh phát ra tiếng sóng. Lẫn trong tiếng sóng giọng người đàn bà: “Con hãy yêu thương con người. Con người sống với nhau. Chỉ con người mới cứu giúp được con người.” Đêm hôm đó toàn thân Bí Xanh chìm trong bể nước ấm áp, thơm mùi dễ chịu... (...)
 
Ngày cuối tháng tư năm bảy lăm, Bí Xanh gọi (nó) là thứ bệnh dịch, với khả năng truyền nhiễm cực nhanh. Người người di chuyển như thần chướng thổi lùa nửa số dân trong xóm loã thể đi lui. Dịch Đi Lui... (...)
 
... Bí Xanh đi theo bước chân thúc bách của (bóng) mình. Bước chân chẳng thể dừng để nghĩ ngợi ở những ngã ba ngã tư cuộc đời. Bỗng nghe tiếng nổ chát chúa, kế tiếp là tràng cười giễu cợt. Bí Xanh ôm đầu. Ngất. Ngất là xong, là hết, là phủi sạch... (...)
 
... Bí Vàng thấy màu đỏ rợp trời Nam. Màu đỏ là men say của những ai cương quyết đạt chiến thắng bằng mọi giá. Mà ai chiến thắng ai? ... (...)
 
... Cậu nói giải phóng được dân tộc là đã đi được nửa bước. Nửa bước còn lại sẽ giải phóng luôn nhân loại. Thế-Giới-Đại-Đồng. Đoàn Kết & Quyết Thắng. Khi cậu lặp lại lời Bác, Bí Vàng nghe tiếng ộp oạp rống to bất thường của ễnh ương mẹ đang kiếm tìm ễnh ương con thất lạc trong đêm... (...)
 
... Bí Vàng khám phá bài học đầu tiên và duy nhất sau ngày giải phóng là cười. Cười vào mọi thứ, mọi vật, mọi vấn đề, là xong... (...)
 
... Bí Xanh bước ra khỏi taxi, hơi máy lạnh thổi mát bắp đùi vụt tan biến. Bangkok đang ngả về chiều. Dép trái bị trật, viên sỏi len kẹt giữa kẽ ngón, Bí Xanh khom người nhặt, khi ngước lên, mắt đập vào bảng quảng cáo du lịch Việt Nam, giá đang hạ, đi liền trong ngày, thủ tục đơn giản, bảo đảm... (...)
 
... Bí Xanh & Bí Vàng ngồi tết tóc cho nhau. Những sợi tóc xoắn vòng êm ả trong lòng bàn tay. Không như cọng bí quăn tít, hăng nồng, gãy vụn chìm sâu trong kí ức. Bé gái gánh trên vai nửa nô lệ, nửa chiến tranh... (...)
 
... Ảo/thực chỉ là cái bấm con chuột. Bí Xanh chợt nghĩ, nếu Việt Nam là nước giàu mạnh nhất nhì thế giới, thì biết đâu cả thế giới giờ đây đang chơi trò đánh khăng, bắn vụ, thẩy lon... thay vì tenis, golf, football... (...)
 
... Bí Xanh ngồi nhìn Bí Vàng đi tới đi lui chăm sóc lũ trẻ, chợt nghĩ đến Adrienne Rich. Chỉ khác là Adrienne Rich viết sách về nữ quyền, đồng tính nữ, chống chiến tranh Việt Nam, và làm nhiều tập thơ, mang những bài thơ nóng bỏng đi đọc khắp nơi. Adrienne Rich chưa hề ăn canh chua đầu cá lóc nấu dọc mùng... (...)
 
... Rồi thì, nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô. Nữ tử vô tài tiện thị đức. Những điều này, nghe qua, có khả năng làm Bí Xanh muốn ói. Nó hôi thối hơn cả đống rác bỗng một sáng chặn ngáng giữa đường... (...)

 


Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021