thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
chiếc túi rỗng đựng các phụ âm | đừng sợ những dấu chân để lại
 
 

chiếc túi rỗng đựng các phụ âm

 
ngôi nhà mang tên sự thương khó
em mượn vai người
mười ngón tay rong tình còm cõi
đỡ nâng chút âm xưa
trong ngôi nhà
các khung cửa gỗ
nơi em từng nghe tiếng mối mọt gặm riết
lúc vào đời
cơn vấp ngã đầu tiên thuở mới lớn
từng làm văng tung toé những con chữ cái luốc lem
nỗi mất mát quá lớn
 
lúc dừng lại bên cầu
em bứt dăm đoá hoa đã khá tanh hôi mùi bùn
nơi tôi vừa gục xuống bởi cơn say
và chếnh choáng ngây mê bản luân vũ số 7
bản luân vũ ca ngợi sự thi ân
trên nền các mưu ma chước quỷ
nơi bờ bên kia hằng hà
nơi những đoá lưu ly vẫn cứ nở trên băng tuyết
và mặt trời sẽ hổ thẹn
tự úp mặt mình vào vách đá
là lúc tôi nhớ nhất chú sóc dạn dĩ ngoài Elm Park
 
trong dụ ngôn nàng đọc được ngày ấy
nhà thơ sẽ thật từ tốn đến bên nàng
người mang theo bên mình chiếc túi rỗng đáy
đựng đầy các phụ âm người đã nhặt được
từ ngôi nhà thương khó
chỉ với các phụ âm ấy thôi
đủ cho chính em hối tội bằng cách lập lại lai lịch của thi ca
hơn hết
trên chót vót vương quốc các gai xương rồng
chính từ đó trái tim loài người đã phải rỉ máu vì yêu
 
nàng sẽ ngồi nán lại
nơi nhà thơ vừa ghé qua cùng chiếc túi đáy rỗng
nàng buộc phải tự gom nhặt từng giọt chuông đớn đau
bóng của tội lỗi sẽ phai mờ dần
như các cuống hoa lần lượt sẽ rụng xuống
và từ phía các cối xay gió cất lên những lời ca thật khẽ
những bước ngựa đã quá nôn nao chuyến trở về
nàng ngậm chặt câu kinh chiều lên miệng
khoác chiếc túi rỗng cùng các phụ âm lên vai
vừa định dợm bước
bỗng cánh cửa con đường thơ mở toang thênh thang ...
 
 
 

đừng sợ những dấu chân để lại

 
hãy đến đó bằng tâm trạng của kẻ chết. vừa sống lại. sự chết dẫu đã bọt bèo trên đôi cánh đen huyễn hoặc. đã gãy gập. đôi cánh mới thuở nào từng vỗ về yên ngoan giấc ngủ. bàn tay trong vách đá tĩnh lặng đã thoảng thơm huyền diệu. em. cùng lúc đã ban dấu chỉ cho sự sống. không phải lúc nào chỗ vực sâu đều luôn là nơi tuyệt vọng. lời của sự sống từng được cất lên từ nơi hoang địa. nơi chiếc bóng các tử tội từng nhìn rõ mồn một họ. đến tận chân tơ kẽ tóc của những lần nên tội. đừng khạc nhổ vào chính cái bóng đang cô thế nhất của chính bạn. hãy cúi xuống nâng khẽ nó lên để nó được nghe từ bạn rạo rực hơi thở yêu thương. các lời nguyền rủa đến giờ nầy vẫn chưa hề được ghi trên những nấm mồ của kẻ đắc tội kia mà. đoàn người ngựa cứ đi. cứ qua đi như dòng lưu. bóng của bạn cho dù hằng được soi rọi trên đoạn khúc sông nào đó của cuộc đời. bạn đừng bao giờ tin nó sẽ trụ lại bên một gốc đa hư không nào. dòng lưu ngàn năm qua vẫn trôi. chúng ta trôi. và sẽ trôi. cũng đừng mong lắm nẻo về chừng mực nơi một góc đại dương nào đó. bạn thấy không. hằng bao thế kỷ qua sóng vẫn miệt mài cố gom cố cuộn. nhưng rồi vẫn cứ vỡ. mọi thứ sẽ nghìn trùng, sẽ tan, sẽ vỡ đến tận bọt. nhưng bạn. và kể cả em. hãy tin vào tình yêu miên viễn. bởi tình yêu luôn da diết. luôn thâm trầm dưới đáy dòng lưu. nên chẳng bao giờ vỡ. đừng hãi sợ những dấu chân để lại. mặt trời sẽ chiều. nhưng đến khi ấy mặt trời sẽ biết tự úp mặt mình vào núi ...
 
 
 
-------------------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021