thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Bài trường ca Tây Tạng [3]
 
 

3.

 
Tây Tạng
người chết oan khi người không phải chết
chỉ kịp đi qua vệt máu trên mắt
với bụng đói
 
vẽ từng gương mặt người
như con cừu
ngây ngô hoa dại
cũng phải
chịu chôn vùi
sau bài hát của người lạ chăn cừu
tinh quái
 
lũ lụt từ những người lạ
bọn họ đến từ đâu?
những kẻ không biết cách tha thứ
cho sự tinh tế của bài hát
cho những bộ quần áo rách nát
trên cơ thể của người
còn gầy và xanh hơn cả bình minh
 
người có kịp nghe tiếng súng nổ
yên tĩnh mỗi sớm mai tinh khiết
của mấy mươi năm trước
những người mang theo cái chết
bọn họ đến
như những con chuồn chuồn
thích tập bơi
trên rốn
như những vô lý
đầy trên quê hương người
nhưng cỏ vẫn xanh trên con đường đá xanh
máu đỏ vẫn pha trộn vào đất
những tu viện ngập tràn người lạ
hai bàn tay người một đống ký tự
một đống từ ngữ
đồng nghĩa cho bài thơ một sự sống còn
trái nghĩa nhẹ nhàng cho cái lạnh
của ảo ảnh đức tin
bị đốt
như tro cốt
của người
 
ơi người
quần áo của bài thơ chỉ làm bằng giấy
trời ơi...
 
không còn ai tha thứ cho nỗi buồn
trong bài hát của người
không còn ai tha thứ cho bộ quần áo
trên cơ thể của người
đã nói rồi
gầy và xanh hơn cả bình minh
 
không còn ai tha thứ
một sân khấu mới được dựng lên
bên tu viện
những người lạ đang nhảy múa
cùng ông vua và ngọn cờ hồng
búa-xua ngọn đèn lồng
treo cao
ngơ ngác
 
người biết
cái lồng đèn cũng chỉ thắp cúng cho những người chết
còn riêng người phải sống
 
cuối cùng
hoa dại trong đêm cũng bỏ trốn
trong lúm đồng tiền của người
nó hoá trang để thoát
khỏi tầm nhìn người lạ
những kẻ khai hoả chứ không khai hoá
đang nghểnh cổ để xem
những sân bay mọc lên trên đỉnh núi
những trại lính mọc lên trên quả đồi
hàng ngàn người lạ tràn vào tu viện
hàng ngàn người lạ xuất hiện
sau ô cửa máy bay
không phải áng mây
không phải ngọn cỏ
họ bay như những cánh dù màu lính
mà mỗi đêm
ngày xưa người vẫn bay cùng những con chim trắng
người vẫn hát trong chiều sâu im lặng
 
không phải
không phải
nên người
bỏ chạy
trời ơi
 
người
nhìn những diễn viên mang vương miện ông vua
người
thơm mùi hoa táo trong mưa
quần áo mỏng ướt đẫm
bỏ chạy
 
ống tay áo của người dưới trăng lạnh
nhìn Tây Tạng lắc lư
như rèm cửa sau ánh nắng
mặt trời sau bóng tối
nụ cười sau giả dối
tội lỗi sau tội lỗi
bỏ chạy
 
người biết
mọi thứ sẽ được đốt cháy cùng với ngọn đèn lồng
khi người dám thoát khỏi sân khấu
người rón rén lấy một chiếc gương nhỏ
soi mặt những người đàn ông xa lạ
và dâm đãng
đang thay những bộ quần áo màu đỏ
và màu xanh lá cây
thành màu vàng
nhưng sự hoá trang khốn nạn
vẫn còn
thứ phấn son đánh lừa
như ma quỷ
 
người chờ đợi
mang lại những tảng đá và lửa
cùng nhau xây dựng lại một sân khấu khác trên biển mây
khi chiếc máy bay
cất cánh
mang những màu áo lính
ra khỏi thế giới của người
 
chỉ còn người
vẫn nằm trên đường băng
trên thân thể trần truồng của mình
lột bỏ những bộ quần áo hoá trang
nguyên vẹn
nỗi buồn
mơ cất cánh...
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021