thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
ở thành phố sương mù | chuyện nóng
 
 

ở thành phố sương mù

 
... tặng anh nguyễn đăng thường
 
giấc mơ gần đây anh còn nhớ
- trong mơ
ai đó bảo anh rằng “... hãy chọn đi...” và
anh đã hỏi lại: chọn gì chứ?
 
kể từ bấy - hầu như anh
chả còn nhớ gì tới những giấc mơ (...)
khi nhìn vào gương (bất kể giờ/giấc!)
thằng người nào
không phải anh (!) hiện lên
 
anh thấy - mình chả còn chút chính kiến nào
(bất kể sự gì!)
cũng đồng thời anh phát giác vẫn còn thứ old blood cuộn
chảy
trong huyết
 
anh không thiết nghĩ chi nữa!
 
rốt cuộc - lũ chữ anh tạo nên
chúng đương mở một cuộc tấn công
khá nguy hiểm
vào chính cuộc đời (dẫu được trộn lẫn thực
hư!) của anh
 
trăm bận như một - thằng người trong gương
lúc đấy
nhìn anh chăm chăm
hết sức dửng dưng nó nói “... mày già rồi...”
 
quái! trong mắt anh - liền
dâng trào một biển lớn
găm trên mặt từng cánh hải âu
chao lượn
cùng nguyên bầu trời sáng
nắng
khắp mình mẩy anh chữ mọc - nom hoang liêu
...
ừm!
anh thề - sẽ để đèn trên trần
sáng
bất kể đêm/ngày
lúc ngủ như thức
 
kể từ hôm nay.
...
 
 
 

chuyện nóng

 
tôi - gã trưởng tộc
Rùa
(đồng ruộng) không phải muốn làm
gì làm
dẫu có muốn làm mới thơ - đi chăng nữa (!)
 
nên nhớ từ cái răng
cái tóc
cũng có đời sống riêng
huống hồ cái mai Rùa
chữ
nghĩa
bình thường
 
trước tiên - ngay đây
tôi dợm tính phải mời/gọi cái mới
giao duyên cùng nhà thơ
 
nhưng nhìn chung
khốn nỗi
phía sau các Rùa con tuyền cấu trúc
chưa toàn vẹn
câm/điếc (bản thân tôi mù loà)
từng nhịp thở ở các Rùa con cứ cắt
quãng - áo não
dừng (bất tử và - chưa hề tiếp
nối vào đời sống thơ!)
 
bây giờ - mới sáng mắt
mang trọng trách của gã trưởng tộc
Rùa
với các khởi động đầy bất ngờ - tôi
nối cái mới từ đời thường thẳng vô mạch các Rùa con
rồi từ các Rùa con vô nhà thơ
 
làm điều này
quả cực kì đau đáu – tuy nhiên
có cù
các nhà thơ - vẫn chả ai chịu lên tiếng
nóng mũi
 
do bi quan
chủ quan
thậm chí chẳng liên quan
 
okay
tôi kết thúc kể lể
bằng cách đưa con đàn bà ngoại tộc
đứng chung họ
vì sau một thời gian dài - thị phiêu bồng
luân lạc
trong cảnh giới không chỗ nương thân là
khoảng trống
nơi nhiều bài thơ trước đó (thiệt tội!)
...
 
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021