|
như chưa từng tồn tại
|
|
như chưa từng tồn tại
sự vắng mặt và căn phòng
cặp kính lão chẳng còn giúp ai nhìn thấy
quyển sách trên bàn nhắc nhở những di chỉ bị lãng quên
ly cà-phê bỏ nguội
chiếc ghế đu đưa
mãi mãi lắc lư nặng nhọc theo một điệu buồn chầm chậm
những bông hoa cố rướn chạm mặt bàn
mong được yên ổn nằm xuống trong giây phút cuối cùng
mong cái chết sẽ không bỏ quên mình ở lại
đã từng dõi theo những con số la-mã trên mặt kính đồng hồ .
con lắc quái ác đòng đưa thôi miên giấc ngủ
những cơn mưa điên rồ chạy băng qua hàng hàng thế kỷ
nỗi cô độc cư lưu ở đường biên sáng tối
những tháng ngày âm u
đợi một cơn lạnh buốt cuối cùng
xuyên suốt xương da
ước gì vứt bỏ được sự huyên náo của cuộc đời
như thổi tắt phụt ngọn nến đang cháy
chúng ta chẳng học được điều gì
kiên định với sự công bằng mang theo
kiêu hãnh chấp nhận mình ngu muội
giữa đám người mê loạn
trang sách ố vàng kia trong thư tịch của một thời hoàng kim
sẽ bị xé nát rồi đốt lên rồi tro tàn rồi mất hẳn
những tiếng nói sẽ chẳng còn nghe
tất cả như chưa từng tồn tại
hay tồn tại như một bóng hình nhạt nhoà
trôi im lìm dưới dòng chảy kí ức
không bàn tay nào vớt được
những buổi sáng u ám lặp đi lặp lại như đĩa nhạc bị vấp
như cơn nhức buốt nửa bên đầu tệ hại đã quên mất chu kỳ
viên gạch kết vào viên gạch và kết vào viên gạch
đời sống là nấm mồ riêng và nghĩa địa chung
đã ngồi cạnh nhau đã xa cách ngàn trùng
lời nói rụng rơi như lá khô
bay tan tác chia lìa trên đường tìm đến
chẳng lọt nổi vào những cuộc đời bọc thép
nói trắng ra chính là sự dửng dưng
và tất thảy như chưa từng tồn tại
chỉ còn một con đường (ai cũng biết là) chẳng đi về đâu
những cái loa quát tháo những cái loa tỉ tê những giọng nói cuộn xoáy trong đầu
đòi thay chúng ta quyền suy nghĩ và tự quyết
chúng trút xuống đời chúng ta
những tầm thường dung tục
những nhớp nháp dấp dính chẳng cách gì chạy thoát
chẳng cách gì gỡ được
lờ lợ lặng lờ len lỏi vào từng ngóc ngách của đời sống của tâm hồn
rỉ rả từ từ mà đầy ngập
và ngập
và ngập
cái chết đã từ chối chúng ta như chúng ta chưa từng tồn tại
không có cách gì ngoài chuyện phải đứng dầm chân câm lặng trong khốn cùng
và gỡ và xem và sắp xếp những mảnh thịt da
những tươi ròng dần dà thối rữa
kinh hãi. gớm ghiếc. buồn thảm. mỏi mòn
tủi hổ giấu che những mỏm cụt hoại thư
những đầu xương trắng
lộ
đã bao nhiêu lâu
trong câm lặng triền miên
chiếc ghế đu đưa
già nua già nua già nua
mãi mãi lắc lư
lắc lư nặng nhọc theo một điệu buồn
chầm chậm
26.7.2015
----------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Lê Minh Chánh đã đăng trên Tiền Vệ
|