thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
trên từng nỗi khốn cùng
 
về kịp khi cơn bão dữ rời đi
ngôi nhà sụp đổ nát tan
chỉ còn cánh cửa tồn tại như phép mầu
cọt kẹt mở ra
một khải hoàn môn dẫn vào khoảng trống
 
về như kẻ đắm tàu đã từng luộc giày mà ăn bươi rêu đá mà ăn
gầy rộc hoang tàn
về và như đã không còn nhân dạng
về dựng dậy giữa hoang tàn
một chốn riêng tư đằng sau cánh cửa
nhìn đời sống những mặt nạ người qua chiếc ti-vi loẹt xoẹt ảnh hình méo mó
qua tiếng ả phát thanh viên bi bô tháng lại ngày qua rằng mọi thứ vẫn bình thường
cỏ nghĩa địa xanh um chỗ đất trống ngày xưa bây giờ không còn chỗ
buổi chiều treo cổ trên rừng thập giá
 
tôi ngồi một mình bên bộ bàn ghế mây
chờ đêm phủ xuống những phím đàn đen trắng
vang từ chiếc đĩa nhựa cũ kỹ
giọng hát trong ngần
chưa từng vướng những bụi đời nhơ bợn
“dù hành trình lỡ bước, mớ xương trắng sẽ thành rừng san hô” [*]
lời hát chân thành không bẹo hình bẹo dạng
cứa day dứt trong tim
chiều bỗng lạnh
 
thắp đèn
chờ gió ghé qua bên ngoài khu vườn
khi bóng đêm trong đầu loang ra
như gã khổng lồ đói khát nuốt chửng vạn vật bên ngoài
người ngồi trong nhìn lại người ngồi ngoài khung kính
ở hai căn phòng mờ mờ đối xứng
là thời khắc tôi gặp tôi đây
nhìn sâu vào tận đáy cuộc đời tôi đây
thấy hỗn độn vô vàn hình thù cuộc đời bao kẻ lạ
 
ai ngồi nghe tôi kể về nỗi buồn của chúng ta
những kẻ bên lề thế giới
những thời gian mòn mỏi của chúng ta
những nơi chốn đi về nghèo nàn thê lương u ám
những thứ văn hoá xập xệ đổ nát
những món ăn rẻ tiền ướp độc
những buồn vui mạt hạng khốn cùng
 
chúng ta bị lưu đày phải sống phải sống
sống đớn hèn sống không hắt bóng
sống như một bản sao một bản nháp một bản rác
không ai cần biết đến
 
chúng ta biết và chúng ta đau đớn
chúng ta thật sự kiệt cùng đau đớn
chúng ta gào thét trong lặng câm
chúng ta bàng hoàng than khóc trong lặng câm
chúng ta đành đoạn chấp nhận và chấp nhận phần tí hin thừa thẹo
và sửa soạn bữa ăn
và sửa soạn đi làm
và cưới gả và đón thành viên mới và bệnh tật và già nua
cuộc sống như vòi nước rỉ rả đều đều đều đều đều đều
thật lặng câm và đau đớn
 
giá như chúng ta đừng biết chúng ta đang sống trong cực cùng tủi nhục
và chết tàn tạ bấy bá
chết im lìm không một tiếng vang
 
tôi biết rồi đây tôi sẽ phải khóc cùng đất đai từng đã sinh nở những mầm xanh
(giờ vĩnh viễn vô sinh)
đất và tôi ngậm ngùi cùng nhau soạn sành cho cuộc chết
và căn nhà và khu vườn thở hắt lần cuối cùng
rồi im lìm chìm sâu vào sa mạc cỗi cằn
như chiếc tàu đắm giữa đại dương mênh mông
chìm sâu
chìm sâu vào lãng quên
không còn dấu vết
 
những ý nghĩ rời rạc trong đầu chờ sáng
bao lâu nữa hỡi đêm dài
hỡi những phím đàn chưa bao giờ hát lên
hỡi những bài thơ chưa từng vút bay từ trang giấy
và những trang sách kể về những thời hoàng kim chất đầy trên giá
và căn nhà và nỗi buồn thế kỷ đang từ bốn phương tràn vào dâng ngập
dâng ngập theo bóng đêm khi dần cạn ánh lửa đèn
 
chúng ta sẽ chết và thi ca của chúng ta và âm nhạc của chúng ta và nỗi cô đơn không cùng không tận của chúng ta
chúng ta sẽ chìm theo ngôi nhà khi bóng tối u minh chảy ngược vào lấp đầy giấc ngủ
chúng ta khóc và chúng ta biết chẳng có ai giờ đây hay cả mai sau hay biết
rằng chúng ta chưa từng có một cuộc đời!
...
 
8.2015
 
_________________________

[*]Lời bài hát “Người ở lại đưa đò” của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng.

 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021