thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Georgia trò chuyện với hoạ sĩ
Lưu Diệu Vân chuyển ngữ
 
Cách linh hồn để lại dấu vết, qua những nét cọ hay ngôn từ, ta không tài nào có cơ hội làm cho đúng, cảm giác rằng ngoài kia ánh sáng không lặn xuống. Những đợt sóng hình tượng ngập tràn nên chẳng còn gì để làm ngoài việc vẽ, mặc dù ta chẳng thích chút nào, đất nước này đang ở trong ta, bụi đỏ bao trùm mọi thứ vào một chỗ hay đá hoa cương này, dưới chân ta là một hải đảo, thạch anh và khoáng chất nguội lạnh dưới đại dương đã chết hàng triệu năm trước khi ta tìm tới. Cây keo nhoè cạnh ở phía xa xa, nỗi buồn của số phận những cây phi lao, trông gần giống con người với những cánh tay ẻo lả, nằm ngửa dưới sự tàn bạo của ánh sáng mà trong một ngôn ngữ khác có thể là gì. Những cơn gió mạnh gom cát vàng, làm chậm xói mòn, không còn cận cảnh, không phía sau, tầm gởi, bách đào, cục đá trước mặt ta, nắm giữ ánh sáng, ca hát như mọi vật kia đây, sự im lặng ta tìm kiếm từ tim lõi của mọi thứ. Nên ta vẽ một lúc mười bức dẫu không có trung điểm, không đại giáo đường để gột rửa thời gian, để dõi theo những mặt phẳng của ngày, để đảm bảo cho ý nghĩa, chỉ những gì xây từ gió và bụi và đá và bài ca giờ đang im dần, dở sống, những cái tên chưa quen rải rắc trên bản đồ. Ý tưởng đâu đó ta đã để lại đằng sau hoặc trở thành hệt như một trong những hình dạng trong phong cảnh đang dẫn về phía trước, đến điều gì đó đẹp đẽ đằng sau cái khung, tầm nhìn méo mó bởi một Địa đàng mới, một vùng đất Arcadia thanh bình cổ xưa đang chờ bị tước đoạt, một lời dối trá như khoảng trống gom tụ, được đặt tên và chở về đây xây lên. Đôi mắt ta vạch ra bụi rậm, chạm trổ phong cảnh những cây bạc hà nhựa và bạc hà vàng, bạc hà đỏ vẽ ra một đường thẳng đứng như người đàn ông tập luyện cả đời để nói được duy một chữ, tìm sự chịu đựng ở nơi chốn chỉ có thể đến chậm rãi. Qua khỏi lớp dung nham, khoáng chất bazan, thời gian bắt đầu vạch trần chính ta, vạch trần mặt đất, một góc cạnh ánh sáng để phần trừu tượng ta không là bản ngã, không nơi chốn, không khoảnh khắc, mà tất thảy những dấu hiệu đang cất tiếng, những vết sẹo trong một mênh mông vĩ đại ta đang san sẻ, một không gian mang sắc nâu xám tẻ nhạt, sự tĩnh mịch nơi ảo tưởng của chân trời đã bị xoá bỏ, lớp da lột ngược, như thể cái chết có thể được đẩy ra, để xác khô dưới mặt trời, và thời gian tự uốn cong theo chính nó, một cái vỏ khô. Ta dõi theo trong những chiếc lưỡi ánh sáng, lắng nghe bằng mắt, linh hồn siêu phàm giữa cỏ hoa vàng và cây gọng vó, có lẽ tình yêu, trong cái nhá nhem của ánh sáng không bầu trời, hiểu về một đất nước, nói về nó như nó nói về ta.
 
 
[Trích từ tuyển tập song ngữ Confusion of Our Skins - Sự Rối Loạn Của Lớp Da, do Ajar Press xuất bản 2015. Có thể đặt mua sách tại www.AjarPress.com]
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021