thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Trần Tiến Dũng đọc bài thơ “Khi Linh Hồn Mất Biển”
 
Từ hôm nay, 27.05.2016, Tiền Vệ mở thêm mục ĐỌC THƠ CHO ĐẤT NƯỚC. Mục này dành cho các nhà thơ đọc những bài thơ của chính mình mới viết, hay đã từng viết trong những năm qua, về hiện trạng của đất nước Việt Nam. Các bạn có thể thu video chính mình bằng iPhone, camera hay bất cứ phương tiện nào khác, và gửi video file (kèm với bài thơ đánh máy trên Microsoft Word) về địa chỉ: [email protected] (trong email, xin các bạn ghi ngày và địa điểm thu video). Xin cảm ơn các bạn.
 
Mở đầu cho mục này, chúng tôi xin giới thiệu thi sĩ Trần Tiến Dũng với bài thơ “Khi Linh Hồn Mất Biển”, đọc tại Sydney trong đêm 19.05.2016.
 
 
 

Khi linh hồn mất biển

 
Đàn cá lội về hướng tây nam
bắt đầu từ cột cây số thứ ba trăm năm mươi lăm
rẽ trái lội về phía núi
núi Trung phần mở cánh tay xanh buồn của hoàng hôn
và tiếng em trong gió khô không bụi bờ để bám níu
 
“Anh coi, rồi những con cá sẽ trốn vào ống quần em
rồi cá làm em nhột muốn chết
anh coi da chân em đã nhơn nhớt và tanh.
 
“Bao giờ mình lội thêm được một cây số
bao giờ thì đến cột cây số ba trăm năm mươi tư
quốc lộ một sao mà dài quá
biết chừng nào mình lội tới Sài Gòn cho được.
 
“Anh coi đó rong rêu quấn chân em tùm lum
bao giờ thì tới cột cây số ba trăm năm mươi ba hả anh
mấy con cá nhỏ đang rỉa da em, đau quá!
sao mình không quay trở lại hướng đông bắc hả anh
sao mình không về nhà
anh nói mình chết rồi mà
anh nói không ai đuổi được người chết
anh nói biển quê nhà là chỗ ở mãi mãi của linh hồn mình
anh nói gạt em phải không!
 
“Lội chừng này giờ mà chưa hết vài cây số
quốc lộ gì dài quá biết bao giờ tới Sài Gòn
anh nói lội trong gió thì không nguy hiểm
anh nói lội trong gió thì mau gặp má
mau tới nhà ăn cơm chiều
mấy con cá rỉa tới đùi em rồi anh ơi
anh nói gạt em hoài!
 
“Anh nói lội trong gió thì chỉ gặp cá chết
em không khóc đâu, đau lắm nhưng em không khóc đâu
có khi cá rỉa mất chân, không lội được em sẽ ở lại đây
đến cột cây số thứ mấy rồi hả anh
anh cứ lội vô Sài Gòn đi
anh có chắc là người Sài Gòn không lội đi chỗ khác không
họ có chỗ khác để chết -- họ có chỗ khác để linh hồn nương tựa sao
anh đừng gạt em nữa
anh chắc là ở chỗ khác linh hồn họ là người Việt như mình không
cả người em cá bu kín rồi
vậy mà anh nói lội theo đồng bào mình sẽ không sao.
 
“Anh đừng gạt em nữa đi
em biết dù thân xác em chỉ còn xương hay chỉ là cái bóng
đến linh hồn cũng là ngõ cụt trong sự săn đuổi của Trung Quốc
anh làm ơn đừng gạt em nữa đi
em chỉ muốn biết là đến cột cây số thứ mấy rồi
có cái gì đó đang kéo giãn em ra
kéo dài và đứt đoạn-từng khúc đứt đoạn vương vãi trong gió khô
anh làm ơn nói thật với em đi
khi linh hồn tan rã mình sẽ tới nơi linh hồn một dân tộc mất nước
nơi mà ngay cả lúc khóc mình cũng không được phép dừng lại để nhìn nhau mà đổ thừa-oán trách-ăn năn.
 
“Anh làm ơn nói thật với em đi
nơi này, chính nơi này, ngay từ lúc chúng ta từ bỏ biển
linh hồn trốn chạy như anh em mình chỉ có thể đến, chỉ có thể  tìm thấy những đàn cá ác rỉa rói sạch anh linh.
 
“Khi từ bỏ biển đến linh hồn của chúng ta cũng bị dồn vào ngõ cụt
em muốn anh nói, và lặp lại, lặp lại mãi với linh hồn sắp tan rã của em điều đó.”
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021