thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
tôi vẽ phía vắng con người | mỗi ngày một nơi hoang vu | đến khi ngọn lửa rửa nó sạch sẽ
 
tranh Nguyễn Man Nhiên
 
 

tôi vẽ phía vắng con người

 
trong ngôi nhà ngáp trống
phủ bóng các ông chủ địa ngục
loài gặm nhấm đào hang sống nhờ bãi rác
 
lũ động vật ăn cỏ sùng đạo
nuốt ánh sáng giấu trong rễ
những bụi gai châm chích
 
thành phố chìm như nghĩa địa
những cánh hoa huệ rùng mình
như hạt cườm đám chết
 
những cơn gió châu chấu xoáy qua ống khói sạm
vào các đường nứt xương hàm
người đi bộ kêu cót két
 
ở đây, trong phần hoang dại này của thế giới
những lưỡi tầm sét
loé lên từ bóng tối cơn bão
 
một con sông nhỏ chảy trong tôi
vài ngọn đèn dầu
lãng quên từ bao nhiêu thế kỷ
 
những đêm đóng khung biển như bức tranh buồn ngủ
cái bóng khốn khó của một con quạ trùm đầu
bơi ra phía trước
 
 

mỗi ngày một nơi hoang vu

 
tôi vừa bị mất
khu vườn dày đặc những lá
cây theo mùa bốc hơi
trong các lông tơ mưa bụi
của kỷ phấn trắng
 
tôi lái xe vào giữa đống đổ nát
trận tuyết lở của tình yêu
buổi sáng mỏng sương mù thấp
chìm trong núi xa
cái chết trang trọng của mặt trời
 
trên cánh đồng ngô
chúng tôi sẽ ngủ
các vị thần chuông canh cửa
bước chân rón rén của một con mèo
chở nỗi kinh hoàng đêm
yên tĩnh cập cảng
 
tôi lắc ra và đổ
những mẩu chuyện trên đường
những tiếng nói trong đầu chạng vạng
mỗi ngày một nơi hoang vu
một con tàu neo trong mưa
sau đó chìm vào bóng tối
 
 

đến khi ngọn lửa rửa nó sạch sẽ

 
trên cánh đồng tuôn cỏ
màu xám bạch tạng không thể ảm đạm hơn
một cái bóng khổng lồ
ngồi trên băng ghế dự bị
suy nghĩ về cái chết
bên trong chai rượu bẩn những con ruồi im lặng
nghe bài hát của gã thợ săn
mỗi khi chiều về
tiếng chó tru trong mắt cáo
một đống củi để đốt ngọn bấc xanh
lũ thiêu thân mùa hè
vẽ đường bay tối
tôi đổ nắng ra ngoài miếng bọt biển
ngọn lửa duy nhất giữa khuya khoắt, giữa những giấc mơ
vài ngôi sao hiếm khi thấy sáng
 
mỗi thứ hai giống như ban phước lành
tôi nôn ra một thiên đường cũ
những vị thần bằng gỗ
bị cầm tù giữa các dây leo
người không thuộc về tôi
như bức tượng thánh trên trời
áo sơ-mi kẻ sọc
cơ thể tôi xây bằng đá và gạch
tiếng nói thành các toa xe
tôi muốn lắng nghe với đôi mắt nhắm
giấc mơ xấu của lũ mèo hoang
dọc theo những bức tường vôi trắng
mặt trăng là một lỗ thủng
đen như nhựa đường
trên làn da tái nhợt của người sắp chết
 
 
 
-----------------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021