thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
ngày lên | xem shakespeare ở golden gate park
 

ngày lên

 
vỡ lở / tôi nhận ra
- mình
chả khác gã chạy cờ hết được trọng vọng
 
kể từ giờ
ai hỏi tôi đều bảo văn hoá việt nam một nền văn hoá câm
ở đó
con người ta sống bằng các phiên bản ma (con ngựa đen
tôi nói chuyện trước đó
cũng nhận thấy chí lí
còn cho biết - sự thật về chuyện điều hành con người
lãnh đạo khạc cả xuống bờm nó!)
 
okay
tôi không dùng mánh lới
để nối các mối tương đồng linh hồn
vào những sinh vật dưới hồ gươm / bởi chả ai tưởng
tượng nổi - một kẻ (tình ái) ấm ớ (như tôi) lại thông hiểu thơ
đến vậy
 
phải đến một đêm / ngồi rù dưới trạm xe điện ngầm
đường số 24
phát
hiện ra trong đầu - tôi - nom chả khác trai tơ
khi đấy vừa chạy trốn khỏi sài gòn
tháng 12 năm 1979
bằng chứng minh nhân dân của gã bộ đội
phục viên
thuộc sư 307 (đang lưu lạc đâu đó!)
 
tôi thoát qua biên giới thái lan
tạm trú thời gian ngắn ở trại tị nạn
và làm bài thơ đầu đời đặt nhan “rừng vàng bạc bể”
điều đáng nói / bấy giờ
tôi đã có lý tưởng muốn truyền đi các ý niệm về nỗi thống khổ loài trùn
 
một loài con người phải cưu mang
thực vô lí phải không? bài thơ không được chào đón
như ý
người ta bưng bít hết các khoảng trống nơi bài thơ
như thể dùng đinh đóng chặt nắp quan tài / chính vì vậy
 
ngày nay
làm thơ - tôi theo cái cách từ không khí lay động
chả việc gì gồng mình
 
chỉ thuần với tâm hồn trần trụi
dưới bầu trời!
...
 
 

xem shakespeare ở golden gate park

 
ngoái đầu lại phía sau lưng mưa xối xả trên nhiều hàng ghế trống lạnh lẽo tôi cho mưa giống sự động viên chúng ta trổ mầm nẩy nụ tốt tươi hay không lại chuyện khác khi mưa lũ chúng ta chẳng phải làm gì cả vì dù có thế nào? mưa lũ rồi cũng sẽ dứt không một sớm một chiều như cơn mưa đang trút xối xả sau lưng lẽ đương nhiên khi đấy cá nhân tôi tâm có muốn định vào đâu cũng không định nổi đọc ông nam dao thấy ông ấy kể trịnh công sơn từng ấm ức bảo “cứ coi họ [ý chỉ nhà đương cuộc việt nam] là những đứa bé nghịch ngợm lấy chân di một đàn kiến nhưng rồi đứa bé ấy cũng phải lớn lên chứ!”[*] khà khà tôi nghe có một dạo ông nam dao đã rút ruột cho họ [ý chỉ nhà đương cuộc việt nam] xem dò xét thì vở “much ado about nothing” đang diễn tới màn cuối mưa vẫn xối xả sau lưng thiếu mỗi tiếng ễnh ương trên nhiều hàng ghế trống qua ông nam dao đọc bấy giờ tôi bỗng có nhận thấy con gái ông hoàng hưng khá hơn rất nhiều so với những đứa cùng trang lứa ở hà nội trong khi chúng tôi đang hướng lên sân khấu chăm chú thiên hạ lại ưa nhìn hướng khác tôi vẫn chốc chốc nhìn xuống nhiều hàng ghế trống và mưa trút xối xả sau lưng thực không phải nhọc công tìm một chỗ để ngồi trên cao kia ở khía cạnh tình ái ai chả dè dặt nhất là trong trò chơi tình yêu có đùa cũng không thể bảo con hơn cha nhà có phúc nhân vật leonato vừa nói “không! ngàn lần không thể như thế được...” trời mưa hiện trút xuống đầu khoảng hơn chục người lóp ngóp chúng tôi phải ngồi sát vào nhau cốt tìm hơi ấm hơn là xem kịch (xem kịch phải ngồi sắp lớp lớp) chốc chốc tôi cứ ngoái đầu lại phía sau lưng khắp golden gate park sũng ướt tiếng người dẫn chương trình cất oang oang “vở diễn đã kết thúc!” trong mắt tôi liền hiện cảnh những đứa bé lấy chân di một đàn kiến xem ra chúng chả nghịch ngợm chút nào cho tới thời điểm bắt đầu vào năm 2017 này giả cứ xem họ [nhà đương cuộc việt nam] tợ những đứa bé nghịch ngợm rồi bảo những đứa bé đấy sẽ lớn lên thì xem chừng giống những kiến nghị của các nhà đang tranh đấu đòi hỏi tự do dân chủ cho việt nam hiện thời tôi cho thực đáng khinh hơn đáng thương bởi những đứa bé ấy càng ngày chúng lớn khôn càng xảo quyệt bội phần hung tợn
...
 
_____________
[*] nguồn: www.talawas.org
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021