thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Một câu chuyện kể | Nắng ngây thơ | Thân vùi sầu-ở-lại | Chuyện miệt núi rừng | Định mệnh | Tự sự
 

Một câu chuyện kể

Tưởng nhớ nhà văn Y Uyên
 
Câu chuyện kể từ thời chiến tranh
Bọn họ trong rừng
Bọn họ trên núi
Bọn họ có kẻ ấy từng gặp anh
Biết anh là nhà văn.
 
Tác phẩm anh viết
những tủi cực & nhiễu nhương
những bức bách & thống khổ
những thản nhiên & lặng thầm
của đời sống đồng bào thời tao loạn
của khát vọng tự do đất nước thanh bình.
 
Anh sống cuộc đời viết văn dạy học
ở thị xã Tuy Hoà bé nhỏ
Kẻ ấy trong bọn họ
ở trong rừng ra
ở trên núi xuống
đầy căm hận thù ghét tiếng nói
của những người bọn họ gọi là trong-vùng-tạm-chiếm
những mũi tên vô hình găm vào tim đen.
 
Tôi biết những kẻ ấy đầy trong bọn họ
Duy kẻ ấy có cơ hội gặp đích thị nhà văn
Lúc nhà văn trở thành người lính
Cùng đồng đội hành quân
Trúng viên đạn của đối phương
Chờ cứu chữa
Trong rừng Nora.
 
Một viên đạn trúng chân
Anh bị thương nhưng không thể chết
Kẻ ấy vội lấy dao găm
Đâm nhà văn nát ngực.
 
Anh từ giã rừng Nora
Từ giã tất cả
Khát vọng đất nước tự do thanh bình
Anh chết không giống người lính tử trận
Anh chết vì anh là nhà văn
Là kẻ thù hơn hết thảy kẻ thù
Trước bọn họ
Lũ người từ lâu tráo linh hồn quỷ dữ.
 
 

Nắng ngây thơ

 
Nắng nơi tôi nắng có thơ ngây
Để giữa trưa lớp lớp đen dày
Nào phải màu vàng hay sắc trắng
Đây làn hơi độc. Nào phải mây.
 
Nắng nơi tôi gần hay xa xôi
Đang giữa trưa ngỡ tối đêm rồi
Để cây thiếp ngủ giấc dài dặc
Chẳng bận tâm cành lá rung hoài.
 
Nắng nơi tôi đó. Nắng xứ sở
Nào xuôi theo thời khắc đêm ngày
Nắng trở ngược lộn vòng gì nữa
Để chốn này tất cả đổi thay.
 
Không nắng. Trưa chìm trong bóng tối
Để ám đen mây trắng mây vàng
Để cây ngủ. Người im tiếng nói
Để khúc ca chiến thắng rộn ràng.
 
Để khúc ca vang trong yên ắng
Để không ai đòi hỏi nhân quyền
Để tự do treo trên cành lặng
Cùng chiếc lá kia rơi vào đêm.
 
 

Thân vùi sầu-ở-lại

Tưởng nhớ nhà thơ Tạ Ký
 
Tôi nhớ làn khói từ cối thuốc ống vố
của anh buổi ấy
Vật vờ góc phố đêm chợ Đũi - Sài Gòn
Bằng hữu chúc anh may mắn lên đường
Giã từ những bữa rượu những ngậm ngùi
những cay đắng
Đô thị này đã quá nhiễu nhương
Bủa vây anh đầu khóm cuối phường.
 
Bằng hữu chúc anh vui vẻ cuộc sống mới
cùng bạn cũ
một nông dân
ở một nơi yên tĩnh đồng bằng sông nước
miền tây Nam Bộ
một xã ấp nghèo còn chút hy vọng yêu thương.
 
Về miền tây Nam Bộ
sống cùng người bạn nông dân
và một ống vố và mấy quyển sách
xưa cũ cả rồi
và những cánh đồng sầu không giới hạn
khói thuốc bay lên cũng nguôi ngoai.
 
Bọn họ không thấy vậy
Bọn họ nói anh toan tính chi đây
Bọn họ thấy ánh mắt đáng ngờ sau tròng kính khó hiểu
thấy âm mưu lẩn trong những cụm khói thuốc dày
Bọn họ bắt anh vào chỗ tù đày
Gán tội anh trí-thức-cũ-phản-động
Thân thiết của ngụy-quân-ngụy-quyền.
 
Được bọn họ trả tự do khi hấp hối
Anh chết trong cánh tay bạn cũ nông dân
Bạn quá nghèo
bó thân thể anh trong bẹ chuối
chôn dưới ruộng đồng.
 
Bằng hữu của anh
người ở phương xa người đã vĩnh biệt
người vẫn sống với nỗi sầu-ở-lại
nỗi sầu trong tác phẩm thơ anh
Nỗi sầu hôm nay lạnh mình hơn cả nỗi cô đơn anh từng trải
Nỗi sầu hôm nay nghẹt thở tức ngực
Nỗi sầu hôm nay là mũi tên độc găm vào người
Nỗi sầu hôm nay là quan tài bằng bẹ chuối
Nỗi sầu hôm nay là sầu không được nói.
 
 

Chuyện miệt núi rừng

 
Hai bàn tay mười ngón hao gầy
Nghe nỗi đau rừng ứa nhựa cây
Nỗi đau chia khắp muôn cành lá
Tôi. Chiếc lá kia tự tháng ngày.
        Trí mù mịt thời gian từ đó
        Còn lối rong rêu cho lãng quên?
        Lối nẻo nào chốn này đi nữa
        Cũng vàng úa lá. Chẳng gì hơn.
Đôi khi xa rừng để buốt nhớ
Như tim chợt nhức nhối cơn đau
Tôi trở lại quẩn quanh lối cũ
Rừng vẫn rừng. Núi ở phía sau.
        Một buổi tôi vào sâu phía núi
        Ngỡ ngàng nhìn núi của nghìn năm
        Có đá lăn lóc nỗi hờn tủi
        Có dòng thác kia đổ lặng thầm.
Từ muôn xưa dòng thác mãnh liệt
Nghe như đang bày tỏ cùng tôi:
Tháng ngày này tới để ly biệt
Cùng tự do số phận con người.
        Bạn nơi đây cũng hóa ngây ngô
        Bảo tôi nào đói khát bao giờ
         Vẫn dong dạo dài theo ngày tháng
        Sao còn phiền bực còn bơ vơ?
Tôi bơ vơ phiền bực hôm nay
Bởi tự do số phận con người
Đang đi sâu vào cõi huỷ diệt
Lũ quỷ ma kia cất tiếng cười.
 
 

Định mệnh

 
Tôi không hiểu định mệnh là gì
khác hơn những gì an bài
cho mỗi người từ lúc sinh ra
Tôi hay anh sinh ra dưới bầu trời tự do
đến khi kia bầu trời xám xịt
tro than tất cả
định mệnh của tôi của anh là vậy từ khuya.
        Tôi nhận ra nỗi khao khát tự do
        hiển nhiên bản chất con người
        Cũng hiển nhiên như vậy
        tôi hay anh hay bất kỳ ai
        kêu đòi trả lại tự do bị tước đoạt
        Đấy hẳn là định mệnh của mọi người.
Tôi vẫn trầm tư cảm nhận của Malraux:
Chúng ta là những viên sỏi bị ném xuống biển
Múa may đôi chút trước khi chìm dưới đó
Mỗi người một kiểu riêng
Tôi hay anh cũng vậy
Cây bút trong tay.
        Và biển của định mệnh
        Sóng cuồng như bạo lực cường quyền nhận chìm tất cả
        Và tôi và anh và mọi người
        ngậm tăm không hơn gì nữa
        Tôi chợt hiểu định mệnh trong tay bọn họ
        lũ hình nhân mang linh hồn quỷ dữ.
Tôi vẫn nhìn những đôi mắt trẻ thơ xanh biếc màu trời
Tôi vẫn mơ
Tôi vẫn thấy
Mãi mãi
Định mệnh chỉ một không hai
Là sự huỷ diệt hay tự do con người thống thiết kêu đòi.
 
 

Tự sự

 
Người lính Việt Nam Cộng Hoà thuở ấy
Thưở ấy bây giờ vẫn mãi là tôi
Mảnh xương chân chìm dưới lòng A Lưới
Để bây giờ tôi bước lệch nghiêng người.
 
Mảnh xương ấy không khác gì gỗ đá
Đá hao mòn chút ít với thời gian
Và hiển nhiên gỗ chắc bền hơn thế
Trầm tích bao năm dưới suối chảy tràn.
 
Không xa quê hương chỉ vì như vậy
Mảnh xương khi kia tội nghiệp lìa rơi
Từ thuở đời tôi gắn liền đồi núi
Và những cánh rừng cô tịch không nguôi.
 
Bọn họ gặng hỏi gặng hỏi bao lần:
Yêu thương xứ sở đất nước núi rừng
Sao mãi kêu đòi những gì ở đó
Trong lời hục hặc phẫn nộ dậy bừng.
 
Những gì ở đó những gì ở đó:
Bạo lực huỷ diệt tự do nhân quyền
Những gì ở đó không phải xứ sở
Chỉ là điêu linh từ bọn vô tâm.
 
Lấy gì chống chọi loài ma quỷ dữ
Mảnh xương vùi sâu dưới đáy suối kia
Đã trầm tích gieo lời thề gỗ đá:
Nghìn năm mãi còn khát vọng tự do.
 
 
---------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021