thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Ngọn lửa tình thương vẫy gọi | Hơi thở | Ở Houston, buổi tối má tôi ngỏ ý | Bùi Giáng và Hàn Mặc Tử ở Sài Gòn
 

Ngọn lửa tình thương vẫy gọi

 
Trong khi chờ chuyến bay ở Tân Sơn Nhất
Nỗi mong ước vô vọng
Tôi nhớ đến cái chết Lưu Hiểu Ba
Và một chiếc ghế trống lúc trao giải Nobel Hoà bình 2010.
 
Tôi thấy Lưu Hà - người vợ ông
Ôm bức di ảnh
Ngay cả Kafka cũng không viết được
Cái gì ngu xuẩn, lố bịch hơn thế về cái chết.
 
“Tôi không có kẻ thù và cũng không căm thù” [*]
Câu ca Phạm Duy trong tập Tâm Ca lập tức vang lên
“Kẻ thù ta đâu có phải là người
Giết người đi thì ta ở với ai?”
 
Mùi vị ung thư trong ngục tù
Mùi vị máu thấm đẫm Thiên An Môn
Cuốn phim câm ký ức chầm chậm hiện ra
Cuộc hành trình tự do, dân chủ, hoá giải tình thương nhân loại.
 
______________________
[*] Câu nói của Lưu Hiểu Ba.
 
 

Hơi thở

 
Hơi thở của đất nước thời chiến tranh
Hừng hực lửa, máu phủ lên bức tranh kinh hãi
 
Hơi thở của quê nhà lúc hoà bình
Hổn hển, ngắc ngứ đời sống quay cuồng
 
Hơi thở của chúng tôi ngày này quặn thắt cơn đau
Run rẩy chìm đắm trong giấc ngủ mê sảng
 
Hơi thở của Việt Nam chuỗi ngày sắp tới
Vọt khỏi lồng ngực của người đầy ánh sáng ban mai.
 
 

Ở Houston, buổi tối má tôi ngỏ ý

 
Ở Houston, buổi tối má tôi ngỏ ý muốn về ở hẳn Việt Nam
Boong boong tiếng chuông chùa giục giã
Linh hồn tổ tiên dật dờ lẩn khuất sương mù
 
Ở Houston, ba tôi chắc lưỡi than van
“Thiên hạ trong nước đua nhau qua đây mua nhà rần rần
Bà ráng chờ sau năm 2020 coi ra sao
Hay Việt Nam thành tỉnh tự trị mất rồi?”
 
Chiếc đồng hồ cát thời gian không ngừng nhịp chảy
Giai điệu quê hương chạm thấu buốt con tim
Trong cơn mê điên dại, tôi tự hỏi
Liệu gia đình mình đào thoát suốt đời?
 
 

Bùi Giáng và Hàn Mặc Tử ở Sài Gòn

 
Tôi từng ngồi quán cóc khúc đường Trương Minh Giảng
Uống rượu đế cùng trung niên thi sĩ Bùi Giáng
Cơ hồ giấc mơ mây trắng trên phố rợp trời
 
Tự nhiên tôi nhớ bài thơ văn xuôi Hàn Mặc Tử
Chơi giữa mùa trăng. Mê ly, đắm đuối
Và xác con bướm khô ép giữa trang sách học trò
 
Họ vụt biến mất theo đường chim bay tưởng tượng
Lấp lánh câu thơ ma mị là bầy đom đóm dẫn đường
Bay thoát khỏi thế giới vật vờ, âm thanh cuồng nộ đô thị
 
Trên núi lũ dê ăn cỏ luôn kêu như tiếng thét
Mặt trăng bốc cháy thiêu đốt đầm lầy bệnh hoạn
Liệu có ngày nào họ quay về làm nhà tiên tri cuối cùng sống sót?
 
 
-------------------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021