thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
ba bài thơ nhạt của một kẻ ẩn cư
 
tranh: Nguyễn Man Nhiên
 
 

ba bài thơ nhạt của một kẻ ẩn cư

 
1.
 
tôi là
tấm gương
nói không
trong suốt
một người
bình thường
đến giờ
cứu chuộc
ngồi dưới
mái hiên
tu viện
tao nhã
tôi hỏi
Chúa sao
không ban
phép lạ
thì đây
mặt hồ
nước xanh
điềm tĩnh
mái nhà
vườn cây
bóng ai
thiền định
thì đây
bó hoa
cúi chào
ánh nắng
khoảng sáng
của ngày
với lời
cầu nguyện
 
2.
 
buổi sáng mờ qua rừng
những thân cổ thụ nứt nẻ đứng trong băng giá
con đường mòn bị bỏ rơi
sự cô độc chế ngự thung lũng
một mùa lạnh dài khắc nghiệt phía trước
khi những đám mây bị giết để lấy thịt
không ai sống trong thiên đường này
tôi làm một chiếc giường bằng cỏ
một cái nôi che chở bóng tối
cảm nhận hơi ấm những con bướm đêm
để lại như một món quà
nhặt lấy sự hiện hữu nhỏ bé của lũ côn trùng
bọc chúng trong giấy báo
tôi uống từ máng đầy
tiếng hót giòn tan của loài chim nước
mưa nở qua vùng đất hoang
hay tia nắng sớm lấp lánh trên đám lá thấp
hồn tôi phủ đầy rêu
tôi thấy tôi vỗ cánh
như một đàn chim thanh bình
tôi thấy tôi
mạnh mẽ như cây cối
 
3.
 
một bãi biển cô đơn cả ngày dài
bởi những con chim bay lượn
chậm như thời gian
tôi khắc lên trán vách đá
dấu chân ai để lại bài hát
và hoàng hôn buồn hơn
đôi mắt người bên cạnh
 
không có gì tối nay
một bến tàu nơi mùa đông sẽ ngủ
đêm còn sót lại con đường
những ngọn đèn loang biếng nhác
sóng chạy dọc theo bãi im
ngày xa xôi của nó bắt đầu
mắt tôi chìm vào biển
 
 
 
-----------------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021