|
điều không thể | vô tình
|
|
diều không thể khi chúng mình đứng nhìn nhau
cuộc đời là sân khấu
vai diễn không liên quan
kết thúc cũng không hề mở
những khóc cười bỗng chốc bay đi
khi mặt trời thành thật
ánh hào quang trở thành giả dối
mỗi vai diễn đời mình được trả giá bao nhiêu?!
em bẻ chữ làm đôi
anh nhặt những trận cười viết thành đau đớn
chúng mình chẳng có chuyện chung
chỉ là cái cớ
khi chúng mình đứng nhìn nhau
cuộc đời là sân khấu
diễn mãi chưa xong một cảnh giã từ
vô tình em đánh mất mình
lục tìm trong những bài thơ xưa không hề thấy lại
đêm dát vàng
chiếc quạt gió thở than những điều ngoài khung cửa
lời lạnh buốt như trăng
chữ viết cho anh khiến em trở nên cô độc
chữ viết cho mình khiến em hoảng hốt
không còn chữ nào kéo lại gần nhau
vì em đã bỏ đi rồi
đưa tay chạm phải bầu trời
bầu trời có muôn vàn ngôi sao đơn lẻ
đơn lẻ giữa muôn vàn ánh mắt đêm sâu
đêm sâu không đựng vừa chiếc bóng
nếu có thể trở về những ngắt đoạn đầu tiên
em sẽ lùi dần, lùi dần
về phía lặng yên
trăng
vẫn thả xuống quanh em tấm màn buồn bã
ngón tay đã đôi lần gõ một cái tên
----------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của K. Lan đã đăng trên Tiền Vệ
|