|
Năm bài thơ trong "Chân mây cuối trời"
|
|
Đôi khi Thỉnh thoảng bỗng nhớ chốn nào đó
mỗi ngày ra đường mỏi cổ
lêu nghêu cao ốc
mỗi trưa về nhà toé đom đóm mắt
thì ta lại nhớ một chốn nào
có gì mềm như lá ở trên cao
đôi khi chợt nhớ chốn gì đấy
ngán ngẩm đèn màu xanh đỏ
ngán phòng lạnh quen ngồi ngại nắng
sợ gió
trắng bệt người
nhợt nhạt màu
thì ta lại nhớ chốn nào đấy
đêm tóc người thoang thoảng hương ngâu
Thỉnh thoảng chợt nhớ cái gì đấy
ngán văn minh siêu thị
ngán canh chua đông lạnh
thì ta nhớ góc bếp ám khói
thúng mủng của bà
rổ rá của chị
và ta – linh hồn cỏ dại lang thang
đôi khi chợt nhớ chốn nào đấy
nhớ mơ hồ như chẳng nhớ ai
như khi ta lên hương xây nhà sơn cửa
bỗng bâng khuâng màu rêu phố
u hoài...
Ngày mai không bao giờ chết Bất cứ khi nào anh cho nổ súng (bảo rằng) để điều chỉnh những sai lầm của lịch sử,
anh đều đang nói dối. Bởi lẽ lịch sử không sai lầm, vì nó không có chủ đích...
Joseph Brodsky (đề tựa SARAJEVO - NHẬT KÝ CHIẾN TRANH của Zlatko Dizdarevic, 1993)
thế kỷ
mặt trẻ thơ ám khói
thế kỷ phơi xương người già chết đói
đạn bom mang quà đến từng ngôi nhà
thế kỷ chia đều
tai ương cho ta
tình yêu mong manh
những dặm dài cô độc
không áo giáp
không vũ khí phòng thân
tình yêu gầy còm mở lồng ngực lép
thả chim câu bay lên
thế kỷ
những kẻ giàu nhất hành tinh
thế kỷ
những người nghèo nhất nhân loại
tai ương mọc như rừng
tình yêu ướm chồi hi vọng
thế kỷ cao ốc
thế kỷ đổ nát
thế kỷ hoàng kim, thế kỷ hoang tàn
em ơi!
gia tài chúng ta vẫn còn tiếng hát
băng qua thời gian
12. 1999
lửa tro Chiều cuối cùng của thế kỷ 20
Tặng một con người còn đó – ngọn đèn chầu...
Có những âm thanh ồn ào
tạ ơn trời
ta đã điếc
có những tiếng im lặng thở dài
tạ ơn trời
ta nghe đươc
đôi khi
ta viết như một kẻ bị mù chữ
đôi khi
(mừng thay)
ta viết như đươc khải huyền
đôi khi
ta vẽ lên giấy những ngọn pháo bông hoa mỹ
đôi khi
ta nhớ về những ngọn lửa sắp lụi tàn
lửa của tro than
hẹn thắp lên một ban mai
lành sạch
Nhã ca Ngọc kết hạt trong vườn nhà Chúa
Những chuỗi long lanh như đức tin
Lan đã nở trong vườn nhà Chúa
Qua những mùa giông bão – xanh bình yên
Tâm hồn anh – của người nghèo
Của những người chân đất
Trái tim và bàn tay thợ mộc
Không có anh những chốn hào quang
Mùa Xuân,
Hoa đã nở trong vườn nhà Chúa
Như sáng nay hoa nở vườn nhà anh
Trên những gỗ trầm kéo vân thơm ngát
Và tiếng chim chuyền giữa thiên thanh
1.1995
một ngôi nhà một ngôi nhà như mọi ngôi nhà
một ngôi nhà không như mọi ngôi nhà
ngưòi đi
chim sẻ tha hồ làm tổ
cỏ buồn rầu xanh sân gạch hoa...
ta nhớ
củi lửa – nhớ vuông bếp đầy tro than
chiếc xe đạp trở về vội vã sau những tiết pháp văn
đong đưa mớ rau – con cá
bó hoa
nụ cười mỉm và sóng mũi thẳng làm nghiêng gọng kính
vạt tóc mai bết mồ hôi những ngày xưa cũ...
một ngôi nhà như mọi ngôi nhà
một ngôi nhà không như mọi ngôi nhà
ta nhớ...
con mắt cửa sổ chuồng bồ câu
xoay hướng nào cũng chạm sách
ngọn đèn khuya tạt lên râu tóc
người cần mẫn ngẩng đầu nhìn
“trăng trên thung lũng Jerusalem”
xanh ngắt cả trời đêm
một ngôi nhà như mọi ngôi nhà
một ngôi nhà không như mọi ngôi nhà
nuôi lớn giấc mơ một người trẻ tuổi
những giấc mơ xanh màu đốt rau
những giấc mơ hồng tươi hoa chuối
những giấc mơ tím ngắt vì sao
bình an vô cùng...
ta không bao giờ gặp ác mộng
nhưng khi trở về
nơi những giấc mơ có thể mãi mãi khởi đầu
– không thể tìm gặp những nơi nào khác
trích trong tập Chân mây cuối trời,
thơ Đỗ Trung Quân, Hoàng Ngọc Biên; tranh Nguyễn Quỳnh
(Trình bầy xuất bản, 2003)
|