|
Thơ gởi Lê Thành Nhơn
|
|
I. NƯỚC (Anh Nhơn đã đọc khúc này vào cuối tháng 2, 2002)
Khát trắng
giọt nước núi bình minh đá tạc
rồi nắng cũng qua bờ xa lắm
một thời trưa
vết thương ở lại
lòng tay thầm gió
đôi mắt mở từng khoảnh rừng im
khoảng trống lửa tích xoá
vết nhăn diệp lục màu tro xám
cùng bụi đất
thành phố lùi về sau đêm nắng trổ
giọt mồ hôi
Bàn tay ấy rời năm tháng sót
lùa nước chảy qua đời
nhịp gõ
từng ngón chậm xanh
suối đổ khan mềm trăng quế
mỏng
chưa khuya ngọn đèn chong đứng
còn sớm mai nào
thức dậy
vì sao phương bắc
đóm lửa mù ngấn xanh kí ức tượng đồng mắt đục
không gian mùa cấp cô độc
“…như thị ngã văn…”
Rồi nước cũng rời đôi mắt
đỏ một đầu sông chớm
rừng đồng tử
trong vắt chiêm bao
vẫn chưa là núi
vòng tay quấn rít định mệnh quanh cơn gió
quê quán một thềm rêu
nghe, ở bàn tay
mạch đá chuyển đường gân rỗng
khoảng không chiếm ngự
thể lỏng dò tìm biên giới đã
sau mùa phấn lạc
nghe, ở bàn chân
ngón cong ngược đoạn đường trên mắt
giờ khởi hành điểm trắng
giọt nước bên trong
núi nằm mơ cuộc hành trình dấu kín
trọng lực
đất cũng lở đôi khi
nụ cười chuyển động
từng thếp kinh nhàu nát chữ
khoảng không lại bắt đầu
như thị ngã thanh
đi, là trở về trong khoảnh khắc
hồn nhiên như đất
Vẫn khát
giọt nước mất bao giờ
trong nắng
23.02.02
II. DẤU ĐÁ Đã thôi không đợi nữa
bình minh vỡ
nụ cười mây biển sớm
đá mài vết nứt
gió lạc đường không tiếng
một nửa bài thơ dấu mặt
hỏi người đâu
mùa xuân hôn mê thần tượng trắng
đắp mặt nỗi buồn đá rửa
thịt da thần mộng
núi dựng mờ khuya thảng thốt
bước chân
gõ về đâu
nhịp xám
vệt màu năm tháng chiết
hồn hoa cỏ ấy
hình ảnh hoàng hôn khắc khoải bên kia
thôi
là núi rồi đây
dấu chân đứng ngó
khắc đời mây lớp phù điêu nổi
khuôn mặt ngày mai
khói
trên đỉnh trời sau nắng
tuyệt đường chim tuyết đậu
cành không trơ tiếng gọi
từ đó
trăm năm
thao thiết tiếng cười chảy mộng
cuồng lửa
đường bay xé máu
cọ vào không nơi âm sắc
trở về một chuyến ra đi
nắng sẽ mờ phai
núi sẽ ồ không gió đợi
rồi lửa cũng qua đời lặng lẽ
một vết thương không
câu hỏi cuối chạm lời thơ điệu
ru hờ hững
đi về đâu
mưa gió về đâu
người đã đến biển hạn kỳ
thong thả bàn tay gió bão
nỗi sầu khô nở
ngã đường kia rẽ trước chiêm bao
đã thôi
không hẹn nữa ngày sau
khúc phi thời mông mịch
nắng
đổ hồi chuông buổi sớm mai lên
sườn núi trải
tro xương co thắt nụ
cũng đành mai đá nở
dấu chân
7/11/02
|