thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Đêm và những khúc rời An Hạ...
 
bài thơ xoay quanh đầu của nhà thơ
như vầng hào quang của Đức Phật
 
mỗi lần nhà thơ đưa tay lên ót
để chạm vào
bài thơ biến mất
 
như chúng ta không bao giờ nắm bắt
được số phận của chính chúng ta...
 
 
 
Thơ có còn sót lại chút gì
ngày xưa thơ từng có...
 
nhiều hơn không khí
nhiều hơn nước
nhiều hơn môi em
bóng tối bóng tối
 
cơ thể thơ là dấu vết của thơ
 
 
 

Trong đám sương mù che hết tầm mắt...

 
thơ muốn bắt đầu bài hát tình yêu
ánh nắng mặt trời rồi sẽ chiếu vào bên trong
một hơi thổi dịu dàng buổi sáng
 
màu xanh
những con cá im lặng trong vũng nước
thơ không bao giờ nói những điều người ta đã biết trước
thơ thích bất ngờ...
 
 
 
Vì bị che hết tầm mắt
thơ sẽ định cư vào bóng đêm...
 
lấp lánh chiếc áo choàng đen
của bầu trời
 
thơ sẽ hát
một cánh bướm vẫy vô nghĩa
nó bay ra ngoài
dang hai cánh
nó hát về độ dài
của chuyến bay riêng mình
chết rồi vẫn còn hát
 
ở ngoài rìa cánh bướm
thơ sẽ bắt đầu bài tập tình yêu
những bài tập thơ hay thực hiện
 
khi thơ quỳ gối trong đêm
một hạt cát sẽ vùi vào bên trong
nó rơi theo cánh bướm
rơi như giọt nước
hạt cát nói: thơ ơi, em ướt hết rồi
 
 
 

Thơ đã từng viết nhiều bài thơ tình...

 
như nàng ngày xưa nhiều khi váy ngắn
hai đùi của nàng
khép lại làm thơ bối rối...
 
thơ lúng túng vài dòng
và mất vần vì hơi vội
 
thơ nhớ đôi chân trôi dạt của nàng
như hai bờ sông lang thang
thơ không bao giờ thấy ở những con sông khác
 
thơ tiếp tục giả vờ ngắm con mèo
nàng đang bế
 
cho đến khi nàng quyết định
duỗi một ngón tay giống như ngọn lửa
và đòi kết hôn...
 
 
 
Trong khu rừng thơ
dĩ nhiên phải có cọp...
 
 
nhưng đời chỉ cần có một con cọp
là vừa
nên các con cọp
phải chí chóe đánh nhau
giành quyền làm cọp
 
nhiều con tưởng mình là cọp
hay bị bể chóp
 
vào đêm, thơ nghe con cọp thở ở cửa sổ
bạn đừng nghĩ cọp không biết khóc
chỉ biết kiếm ăn
 
cọp cũng phải uốn lượn nhẹ nhàng
nếu không
chỉ cần vài tháng
là không còn được làm cọp
 
phải về nằm mọp
xó nhà
lén lút ba hoa
và gặm dưới gầm giường cục xương căm hờn Thế Lữ...
 
 
 
Những con chim sẽ được gọi là gì
trong mắt những con chó?
 
bạn đã từng nhìn thấy
những con chó bay
từ cành cây này
đến cành cây khác?
 
bạn có bao giờ thấy thơ phải leo lên cột điện
không phải điên
mà để nối lại sợi dây
điện thoại?
 
bạn có bao giờ thích những bài thơ
mà hình ảnh của nó
đau đớn đến mức méo mó?
 
đời quá nhiều người
mật ngọt chết ruồi
ở hai bên đùi
nên thơ thành khó hiểu
 
thơ không có hình ảnh
hay là tại bạn không thích những con chó biết bay?
hay là bạn cứ giả vờ say
đến tận khi
bạn già đi
và chết?
 
 
 
Chúng ta không biết sẽ mở dù thế nào
khi máy bay rơi xuống đất...
 
như khi mở hộp thư của người yêu
hình như chúng ta vẫn nghe tiếng cười của họ
vút lên quanh co
như còi xe lửa
 
như ngày em đi
hai tay thả lỏng
bỏ lại chữ nghĩa đổ như nước
trong phòng tắm
 
nó không còn sức mạnh
như sự ngọt ngào quả mít Hồ Xuân Hương
như cơ thể của em
những đường cong chân trời dâng lên mỗi sớm
 
vậy thì chữ nghĩa cũng phải cô đơn
hay phải làm cô hồn
vì thơ cứ giả vờ yên tĩnh
để giữ sự ổn định
không diễn biến hòa bình
thảm hại của chính mình
 
như đà điểu rúc đầu vào cát
thơ rúc đầu vào một đống sình...
 
 
 
Nhà thơ không phải nhà doanh nghiệp
nó chết thây bà nó...
 
có "nhà thơ" đã chém gió
như vậy
mà không ai thấy
anh ta tầm bậy
 
anh ấy
như một vết nứt
của phiến đá hoa cương
ốp lên tường
ngôi mồ của ai thì ai mà dám nói...
 
và khi bạn đến để nhắc anh ta một dụ ngôn
của thế giới bên kia
bạn phải nhớ
 
thơ tự bao giờ
bây giờ
và không bao giờ
mãi mãi:
thơ không phải chất thải
từ anh ấy
sau khi ăn
 
nên anh ấy sẽ ăn năn
khi tống ra tầm bậy...
 
 
 

Bệnh tật làm cho thơ bị sốt...

 
trên hai đầu gối của thơ
mọi người đã quỳ
đẩy và mơ
nhiều quá
 
làm thơ mệt lả...
 
 
 
Khi bạn tìm các phím bấm vào
để ra được bài thơ hay...
 
bạn hãy hỏi
rằng tại sao sương mù
và ánh sáng
lại làm đám mây giống như một chiếc thuyền
đang trôi trên cạn
 
những đám mây khác
màu xám
dọc theo một cái mép
tại đó thơ hay nhìn thấy
một cái gì
tưởng như mấy tấm hình khỏa thân tầm bậy
 
mọi thứ tan vỡ trong chớp mắt
như thơ từng tát ánh trăng vàng
trong câu chuyện nát tan...
 
 
 
Thơ tìm kiếm một động từ
cố gắng đừng sai ngữ pháp...
 
trong suy nghĩ của mình
nhà thơ chỉ nghĩ về danh từ: nhà thờ
rung chuông là động từ
dùng để thở...
 
đời đời
vinh quang đời đời
những người nằm xuống
 
nhưng vinh quang ấy để làm gì
vinh quang ấy cần gì
khi họ không còn thở?
 
hay chỉ là cái cớ
để cho các nhà thơ tìm kiếm một động từ
khi bí?
 
và trộn lẫn với nước bọt của mình
hay một âm thanh
làm mọi người thấy ớn lạnh...
 
nên khi hé môi rung động
chống lại những trò mơ mộng
lồng lộng
ai cũng muốn bây giờ nhà thơ
thề trước nhà thờ
từ nay sẽ là cơ quan ngôn luận
của chiếc sừng bò mộng
tông
vỡ
mật
những kẻ giấu mặt
vào danh từ
thán từ, mạo từ, động từ...
lừ đừ
như những cánh rừng mù mịt
không phải thơ
 
 
 

Những quyển sách và thơ cùng chết...

 
khi người ta nói rằng
bạn đã dành toàn bộ cuộc đời mình để tìm hiểu cái gì
không phải chỉ để chơi
thì bạn đừng chối
 
thậm chí cảm giác của bạn
không phải chỉ là bôi trơn
bạn muốn làm thơ cả ngày
dù không còn ai đọc
 
bạn biết
thơ không cần phải bôi trơn
vì gió sẽ lăn qua
như ngày xưa tập đi
ngày nào ta
cũng
ngã...
 
 
 

Bạn cứ làm thơ...

 
không phải vì hồi nhỏ bạn bỏ học môn toán
ông giáo già với dãy Fibonacci
đời luôn luôn tồn tại một giới hạn
 
bạn nhớ đường cong ánh sáng
sau này bạn biết mặt trời nghiêng một góc 45 độ
như câu khẩu hiệu ngoài ô cửa sổ
sẽ lãng mạn khi bạn
nhìn nghiêng
 
và bạn cũng không thấy màu xanh lá cây
của bộ lông con vẹt
 
bạn nhớ hình sin
làm bạn phải uốn cong
lòng vòng
âm thanh của bạn bị lộn ngược
cho đến bây giờ...
 
hãy làm cho thơ chậm lại
hạ nó xuống
ngay chỗ hàng rào
sau cơn bão...
 
nếu không
nó mang lại cho bạn
một nửa hoang mang
một nửa màu vàng
của đám cỏ xác xơ trong sân nhà của bạn
 
và tiếng chuông giáo đường
vang
vang
khi Thiên Chúa ra đời
đúng ngay lúc bạn mở cái túi
lấy máy chụp hình
tự ngắm vào mặt bạn
 
lúc đó
tiếng cười
tiếng gió
tự đâu đâu sẽ thổi vào
như một nỗi buồn
của bạn
 
đã từng đánh bại một cơn mưa...
 
 
 

Một ngày không vượt qua...

 
có cái nhìn có thể phát sáng
trong xác thịt của con người
 
thơ nhớ một giọng nói
nói những điều ngay cả không khí cũng không bao giờ nghĩ đến
đó là lý do tại sao
cuộc đời này đôi khi vô vọng
 
bạn có nhớ
không có cái nhìn nào có thể vượt qua
mùa hè
những hạt chuông ngân vang như nắng
màu trắng
cay đắng
làm bạn khát nước và lãng quên
 
bạn có nhớ
trên đường về nhà
ngang qua siêu thị
bạn đã mua một cái đĩa CD
và nghe tám lần
vẫn không thấy cuộc đời này đáng sống
 
bài hát
như con chim
bay trên hai cánh
rụng trụi lông
trôi
khi chiếc lồng
quên đóng cửa...
 
 
 

Như một tiếng khèn buồn...

 
thơ luồn tay vào mái tóc dài của bạn
đó là lúc thơ
đang đi tìm những gì bí ẩn
của bạn
 
cũng chẳng có mục đích gì cả
đôi khi cơ thể chúng ta có thể ẩn nấp các ngôn từ
mà thơ thấy thích
 
như khi viết câu tám
thơ lấy vần từ lưng
nếu như sự cất lên của câu sáu sau đó
có kéo tay bạn
và cơ thể bạn nằm xuống
bạn bị lộn ngược
như con cá ra khỏi mặt nước
bạn đừng ướt
và buồn
 
bạn sẽ thấy
thơ như con sóc nhỏ
chạy trên tay
 
nó không biết bay
và nó sợ bạn không thấy
nên cố sức xù
cái đuôi để chạy
vào trong bạn...
 
 
 

Khi nó bốc cháy...

 
đừng gầm gừ
thơ như máu chảy qua các van tim
tạo nên một âm thanh run nhẹ
tới mức không ai nghe...
 
 
 

Thơ có thể là con dơi?

 
nếu bạn biết thơ là một radar
bắt được sóng siêu âm trong bóng tối
khi bạn ngủ thì thơ trả lời
cánh cửa phòng bạn bị mở
 
bạn nhớ
ánh sáng đã quấn quanh thơ
như bạn quấn khăn lên tóc
và nghịch trên chiếc thuyền
ở hồ Núi Cốc?
 
những con dơi treo trên mỏm đá
với các ngón chân bám vào tình yêu
không bao giờ ngã
 
cái hang động mà thơ phát sóng
hình gai nhọn
như mắt nàng
ngày thơ bị lạc ở Thái Nguyên...
 
 
 

Trên bài thơ là thiên đàng...

 
dưới bài thơ là địa ngục
bài thơ là ngôi sao
 
cũng có lúc ngôi sao bị rơi và chết
giống như bông hoa tuyết
tan khi chạm xuống mặt nước
 
và chúng ta cảm thấy cái lạnh
của cái chết
cắn vào tất cả chúng ta...
 
đây là lúc 0 giờ
chuyến bay miễn phí của thơ vào Ngôi Lời
lấy lại những ngày thơ bị xóa
trắng
 
thơ im lặng, nhìn, suy ngẫm
cũng như đêm, giấc ngủ, cắn, cái chết và các ngôi sao...
 
 
 

Thơ là sự tự do của đàn ông...

 
nên thơ đâm vào một chiếc váy hoa
mang đôi giày cao gót
 
nàng nghiêng người
thơ mất trớn
và rơi
vào một địa ngục
với một cây đàn guitar
một con mèo ngồi nghe thơ hát
 
thơ ngồi trong
rừng
nhìn những người đàn ông khập khiễng đi qua
hai chân hình chữ V
vì tự do đã mất
chỉ còn thấy mái tóc
 
ngoài ra là mặt nạ...
 
 
 
----------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021