|
phún thạch | âm thanh chết chóc | chúng tôi đang hát trên cỏ
|
|
phún thạch tôi đã đến
nơi tận cùng của giấc mơ
và bắt gặp một dòng sông đầy máu
nghĩa trang của sự thật
trồng đầy loài hoa tầm ma
canh gác lối vào là bầy thú mang hàm răng trắng nhởn
chúng thường cười
dưới khuôn mặt trời đỏ khé
hoà lẫn tiếng gió
như khúc nhạc điếu vong xứ sở mù loà
tôi bắt gặp
những người đàn bà với hai bàn tay dị dạng
ngồi giặt mùa xuân
bên gốc cổ thụ u buồn
ánh mắt ngẩn ngơ nhìn vào cõi hư vô
họ lẩm nhẩm những ca từ như ngàn lưỡi dao đâm vào tâm não
tôi bắt gặp
những đứa bé da sần chân đất
chúng ngồi trên chiếc cầu tết bằng những sợi dây mỏng như không khí
ôm những bài thơ có đôi cánh hồng như ban mai
và khóc
chúng kể tôi nghe khát khao của chúng
về những mái nhà bình yên
những con đường không có dấu chân nô lệ
những mái trường không có bàn tay người thầy như móng vuốt yêu ma
khi đêm buông
khắp bốn bề ngập ngụa mùi xú uế
những đứa bé rời chiếc cầu
lầm lũi trở về căn nhà của chúng
nơi ấy
suốt những tháng ngày u ám
nỗi đau dài hơn muôn vạn kiếp người
cánh cửa tương lai thường xuyên đóng chặt.
tôi đã đến
nơi tận cùng của giấc mơ xứ sở “thiên đường”
và bắt gặp
những kẻ chối từ ánh sáng.
âm thanh chết chóc những cánh hoa bị nhốt
giữa bạt ngàn cỏ dại
như chúng ta bị bỏ rơi giữa con đường tăm tối
trong mịt mùng sương khuya
mùi hương của lũ hoa cố bay lên bầu trời
nhập vào những đoá sao
tìm phương hướng
trong bạt ngàn khổ đau lạc lõng
chúng ta (những kẻ quên mất mình là con người)
tết cô đơn thành sợi dây thòng lọng
treo cổ lên giấc mơ khuyết tật
máu vẫn chảy ra từ cuống phổi mùa xuân
nơi những đòn roi của thời gian tím bầm
tấm lưng trần khát vọng
những cánh hoa tàn dần
hạt rụng xuống đất đen
mọc lên một giống cây gai sắc...
nơi chúng ta (con người)
rũ xuống
tháng ngày lầm lũi đi qua
chỉ còn những khúc xương tàn
gõ lên khúc ca quên lãng
và đêm đêm
gió đưa linh hồn chúng ta
ném vào vực thẳm
chúng tôi đang hát trên cỏ
1.
trên ngọn đồi tóc
mỗi đêm
tôi cảm nhận làn hương em qua hơi thở
như những mảng màu tro
cố định nơi ngả đường chuyên trồng giống hoa mơ mộng
tôi gối đầu lên miền ngực em
tìm mùa giao phối tình yêu & thơ dại
chỉ thấy
muôn sắc đông ảm đạm
đôi mi em như mưa phùn tháng mười
mênh mang cánh đồng hoài cổ
tôi gã tu hành lạc lối
ngồi niệm bài kinh giải tội giống loài
2.
rồi chúng ta sẽ trở lại
bên con dốc thời gian
hồn nhiên ngồi khóc
như loài dế nhận ra sự bé mọn của mình
giữa hằng hà đêm vắng
tôi sẽ gối đầu lên nước mắt của em
cảm nhận dòng hải lưu đam mê
chảy qua đại dương tâm hồn người đàn bà khát khao đổi thay nòi giống
chúng ta sẽ hái vầng mặt trời tháng tám
hút khô dòng máu khổ đau
những đứa con của chúng ta sẽ lớn lên
trên bàn tay của ngày tháng tự do
và mỗi sáng
mặt trời như núm vú căng tràn sữa ấm
ban bình yên trên mỗi nẻo đường.
-------------
Bấm vào đây để đọc những tác phẩm của Trương Đình Phượng đã đăng trên Tiền Vệ
|