thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Buổi sáng này không ai còn đọc tôi | Rồi những chiều đời như trang sách cuối | Bóng tối và ánh sáng
 

Buổi sáng này không ai còn đọc tôi

 
1.
 
Như cuốn sách bị vứt vào xó tối
 
Làn gió đông len qua cửa sổ
Giở hồn tôi từng trang, từng trang
 
2.
 
Tôi như bông hoa
Ngàn năm dưới mù sương
Chiều chiều nghe thung lũng thầm thì
 
Có đêm, dưới ánh sáng vầng trăng vàng vọt
Một chú nai con
Đến bên bờ vực thẳm
Ngẩng đầu nhìn trời
Tru từng khúc bi ai
 
Nước mắt nai
Nhỏ xuống hồn tôi
Trong tích tắc thời gian như ngừng lại
Tôi nghe rõ tiếng hồn nai tan vỡ
 
3.
 
Trên con đường ngập mùi giá lạnh
Tôi tan ra như những giọt sương, buồn
Cho đến khi ánh mặt trời tràn xuống
Tôi hóa thành đám mây trắng, bay đi…
 
 

Rồi những chiều đời như trang sách cuối

 
gió đổ mùi lên con đường
ngập chìm xác lá
tôi như nốt nhạc vỡ
lạc trong nhà hát cuộc đời
 
như làn hương sót lại từ bông hoa đã từ trần
từ đêm hôm trước
tôi chạy theo những dấu chân
dòng người trên phố
 
khi hoàng hôn
mở ra những bí ẩn đời mình
tôi trở về nguyên bản gã tù nhân
trong cuốn tiểu thuyết
“quần đảo ngục tù”
chờ cơn bão ngoài khơi
kéo vào xới tung lòng vịnh chết.
 
 

Bóng tối và ánh sáng

(suy tư dành cho T...)
 
Ngọn đèn không thể tự châm lửa
Cũng như bài thơ không thể tự mình phát sáng
Chúng cần những bàn tay
Khêu dậy sức sống tiềm tàng
[nhưng nhiều khi
những bàn tay lại trở thành kẻ thủ ác
vô tình hay hữu ý
giết chết ngọn đèn
và bài thơ
để rồi bóng tối
và sự lãng quên hả hê bắt tay nhau]
 
Trước lúc phụt tắt
Có thể vì gió
Có thể vì dầu cạn
Ngọn đèn bỗng bừng lên một cách lạ kỳ
Như ánh hào quang sau cuối
Của đôi mắt
Cố níu kéo chút mùi vị cuộc đời
 
Trước khi vĩnh viễn rời bỏ chiếc chiếu văn chương
Thi sĩ bỗng nhận ra
Từ bao lâu
Mình đã sống giả dối với chính giọt máu của hồn mình
Thay vì lột trần bộ mặt của đêm
Thi sĩ lại đem hoa hồng gieo vào nghĩa địa
Thay vì nạo vét những đám rêu trong mảnh vườn cằn
Để loài hoa dại vươn lên đón ánh bình minh
Thi sĩ lại đem tiếng động tâm hồn
Nhốt vào hang đá
Để bước lên bục của lời khen chứa đầy gai nhọn
Bằng đôi chân trần của đứa trẻ …
 
Những hạt bụi chẳng thể tự phô trương
Chúng ký sinh vào gió
Nhưng luôn tự cho mình là vĩ đại
Để rồi khi những hạt mưa ùa đến
Xối xả vả lên thân xác nhỏ nhoi
Chúng bị quyện chặt vào nhau
Những tiếng kêu cứu kết tủa thành khối u
Trong vòm họng!
 
Ngọn đèn duy trì sinh khí
Nhờ chiếc chụp
Con người duy trì sự sống
Dựa vào đồng loại
Nhưng con người có thể
Thổi tắt ngọn đèn
Và cả linh hồn của chính
Con Người…
 
 
 
-------------
 
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021