thơ | truyện / tuỳ bút | phỏng vấn | tiểu thuyết | tiểu luận / nhận định | thư toà soạn | tư tưởng | kịch bản văn học | ý kiến độc giả | sổ tay | thảo luận | ký sự / tường thuật | tư liệu / biên khảo | thông báo |
văn học
Vì sao

 

Gần đây, anh khám phá ra một điều rất lạ.

Ở giữa lòng bàn tay trái của anh có một chấm sáng. Ban đầu, anh tưởng đó chỉ là một hạt kim tuyến từ lớp học Art còn vương lại. Nhưng không phải. Một đêm anh thức dậy vào lúc ba giờ sáng, nhìn vào lòng bàn tay, thấy nó lấp lánh. Anh đưa tay lên, xoè ra che khung cửa sổ đang mở, chấm sáng trở nên sống động như một vì sao. Các vì sao thật trên bầu trời mùa hè lung linh đan xen giữa các ngón tay. Chấm sáng trong lòng bàn tay anh bỗng ngời lên tựa một ánh sao mai. Nó lấp lánh như muốn nói điều gì. Ngày hôm sau, anh chọn một lúc thật thong thả để nhìn vào lòng bàn tay của mình. Chẳng thấy hạt kim tuyến, hay vì sao nào ở đó cả. Bàn tay anh trống trơn, mộc mạc, như chưa từng nắm giữ được điều gì. Hôm đó, anh đợi đến nửa đêm để nhìn vào lòng bàn tay, nhưng cũng chẳng thấy gì, ngoài bóng tối làm cho các ngón tay trông giống như các nhánh cây vươn ra khu rừng đêm. Một tuần lễ sau, anh thức dậy sớm để làm chút việc.

 

Ba giờ sáng.

Vì sao lại hiện ra trong lòng bàn tay. Đêm đó, anh cũng giơ bàn tay lên che ngang khung cửa sổ, bầu trời mùa hè không có vì sao nào khác ngoài vì sao của anh. Nó sáng ngời lên, khẳng định: “Tôi đây, có thực! Chứ không như các ảo ảnh của ông đâu.” Anh vội nắm chặt bàn tay lại — nửa như sợ chấm sáng như ánh đom đóm kia sẽ bay đi, nửa như e ngại cái giọng nói liêu trai vọng đến từ một thế giới khác. Hơi thở kìm nén lại. Sau phút sửng sốt, bàn tay hiếu kỳ lại mở ra. Từ từ. Cẩn trọng. Vì sao nháy lên một tia sáng biêng biếc, giễu cợt: “Ha! Ngoài sự tưởng tượng của ông phải không?” Rồi nó di chuyển thật nhanh từ đường sinh đạo lên trên đường tâm đạo như muốn khẳng định sự hiện hữu của mình, “Tôi có hình hài, có tiếng nói. Tôi còn chuyển động được đấy!” Bàn tay anh bấy giờ đã trở thành một bóng đen khổng lồ như bầu trời của vì sao kia. Anh gần như không dám nắm bàn tay của mình lại nữa. Từ đêm đó, anh bắt đầu thức dậy vào lúc ba giờ sáng, để trò chuyện với vì sao.

 

Ba tháng sau, anh quyết định đi khám bệnh.

Cô bác sĩ đẹp một cách trí thức nở một nụ cười tươi như Sarah Palin: “Bàn tay anh hoàn toàn bình thường. Không có vấn đề gì cả.” Anh chỉ vào một chấm trắng trên tấm phim x-quang: “Thế đây là... cái gì ạ?” Đôi mắt đẹp lấp lánh sau cặp kính trắng: “Chẳng là cái gì cả. Chỉ là sự phản chiếu của một mẩu xương.” Nhìn dáng vẻ ngờ vực của anh, cô bác sĩ hỏi: “Gần đây ông ăn ngủ bình thường chứ?” Anh ngập ngừng: “Dạ... vẫn bình thường ạ.”. “Ông có vẻ thiếu ngủ đấy.” Anh hơi giật mình: “Tôi...” Anh định nói, tôi đang trò chuyện với một vì sao, nhưng đã kịp kìm lại. Sarah Palin mở ngăn kéo, nhón một tấm danh thiếp đưa cho anh: “Giới thiệu với ông một đồng nghiệp của tôi. Xem có thể giúp được ông điều gì không.” Andrenia Nguyen - Bác sĩ Tâm lý. Anh đọc tấm thiệp, và hơi mếch lòng. Vậy ra tâm thần của anh không ổn à? Anh mang tấm phim x-quang chụp bàn tay dán lên bức tường cạnh bàn viết. Những gì trên bức tường ấy đều có một ý nghĩa đặc biệt nào đó: bức thư tình duy nhất Phương Anh gửi cho anh, bài thơ đầu tiên được đăng báo, đồng hai đô-la cô bạn lì xì nhân ngày Tết. Vân vân. Đại khái là những thứ người ta thường bỏ vào cái hộp giấy, cất trong ngăn tủ, thì anh lại dán lên tường. Anh muốn có thể nhìn thấy bằng mắt, và chạm tay vào những gì rất trừu tượng, như niềm vui, mối hoài cảm, và nỗi buồn. Có thể Sarah Palin lầm lẫn khi gọi vì sao của anh là một mẩu xương trên lòng bàn tay. Người ta vẫn lầm lẫn nhiều thứ với nhau như vậy. Có khi, họ gọi sự tham lam là hoài bão, tình dục là tình yêu, sự giầu có là thành công. Vì sao của anh vẫn là vì sao. Ai gọi đó là một mẩu xương, kệ họ.

 

Anh gặp Aria trong lớp Art.

Ngày đầu đến phòng anh, cô đã chỉ tấm phim x-quang trên tường, hỏi: “Anh bị sao vậy?” Anh trả lời một cách bạc bẽo: “Ồ, không. Chỉ là... một mẩu xương thừa.” Từ ngày có Aria, vì sao của anh không thấy xuất hiện nữa. Không xuất hiện không có nghĩa là không tồn tại. Thực tình thì anh cũng không thức dậy vào lúc ba giờ sáng để trò chuyện với vì sao nữa. Giờ đó anh đang say giấc bên Aria rồi. Nhưng Aria đến với anh không lâu. Mãn khóa Art là hết. Ngắn ngủi tựa một giấc mộng đêm hè.

 

Mùa thu.

Trong căn phòng tối, anh giơ bàn tay lên che ngang khung cửa sổ. Bóng tối trong căn phòng như một thứ chất lỏng tan chảy, xâm thực dần dần các kẽ ánh ánh yếu ớt giữa các ngón tay. Bàn tay của anh chập choạng hoà vào bóng đêm. Đêm thứ hai, rồi đêm thứ ba trôi qua. Bàn tay anh vẫn chỉ là một bầu trời đêm đen thẫm. Nhưng anh vẫn thức giấc đợi chờ một cơn mơ trở lại.

 

Bỗng một đêm, tất cả các ngôi sao trên bầu trời đều toả sáng.

Anh hoang mang, không dám giơ bàn tay lên xem nữa. E rằng một nỗi thất vọng quá lớn sẽ dìm mình trong bóng tối mãi mãi. Anh suy nghĩ. Và suy nghĩ. Đến đêm hôm sau, các ngôi sao toả sáng hơn, như vừa được rửa bằng những giọt sương đêm tinh khiết. Chợt anh nẩy ra một ý nghĩ. Anh nhỏm dậy lấy tấm phim x-quang chụp bàn tay anh soi lên khung trời đêm. Các ánh sao từ từ hiện lên trên nền tấm phim đen thẫm. Ngôi sao sáng nhất lay láy một màu biêng biếc ở ngay vị trí của mẩu xương thừa. Một giọng nói giễu cợt vọng đến từ hư vô: “Em không phải chỉ là một mẩu xương thừa chứ?” Tiếp theo là tiếng cười giòn như trẻ con làm tất cả các ngôi sao khác giật mình, nhấp nháy.

Vậy là cuối cùng, anh cũng đã tìm thấy vì sao của mình giữa hàng triệu vì sao khác.

 

*

 

Cư dân của vùng Tây Nam Seattle đồn đại rằng, ở một căn nhà sơn màu xanh lá trên con đường Ba-mươi có một người đàn ông có thể trò chuyện với các vì sao.

 
 
-----------------------
 

Các hoạ phẩm sử dụng trên trang này được sự cho phép của các hoạ sĩ đã tham gia trên trang Tiền Vệ

Bản quyền Tiền Vệ © 2002 - 2021